Câu nói của cô khiến ai kia mỉm cười rất vui vẻ. Đây chính là câu nói mà anh muốn nghe nhất. Chỉ cần cô đồng ý, quãng đường còn lại anh nguyện ý thay cô gánh vác tất cả.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái. Cô dĩ nhiên cũng muốn được người khác bảo vệ và yêu thương. Huống hồ gì, thứ quý giá nhất cũng đã cho anh rồi, hai người sống cùng nhau cũng không phải mới ngày một ngày hai. Hơn nữa, ở cạnh anh cô luôn có cảm giác an toàn. Vậy thì tại sao, lại không cho bản thân mình một cơ hội...
"Suy nghĩ kĩ rồi?"
"Không thì sao? Chẳng phải muốn tôi chịu trách nhiệm với đời trai của mấy người sao?"
"Sao nghe giống như là không cam tâm vậy?"
"Hừm..."
Anh mỉm cười, vòng tay dịu dàng ôm chặt cô thêm một chút.
"Nửa đời còn lại, anh nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi."
"Chỉ cần anh không quên lời mình đã nói là được rồi."
"Mới gọi gì đó?"
Tâm Di ngẩng mặt lên nhìn anh, cô không hiểu anh bị làm sao nữa.
"Anh hỏi em mới gọi anh là gì?"
"Thì... là anh!"
"Gọi lại lần nữa!"
"Hả???"
"Gọi lại lần nữa."
"Anh!"
Tống An Hạo nhìn cô, nơi đáy mắt hiện lên sự vui vẻ. Suy nghĩ một lúc, cô cũng hiểu được ý tứ của anh. À! Thì ra là như vậy...
Bầu trời mưa không dứt, bên ngoài cũng đã đến lúc đêm. Hai người vào phòng ngủ, anh và cô đứng cạnh cửa sổ nhìn từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-chong-tu-be/2559048/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.