Cô và anh cứ thế rời khỏi nhà hàng mà chẳng có một lời báo trước. Giang Mỹ Mỹ ngồi đợi cả buổi mà vẫn không thấy cô đâu. Sợ cô xảy ra chuyện, cô ấy liền gọi điện thoại cho cô.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Mỹ Mỹ liền lo lắng hỏi.
"Di Di, cậu đi đâu rồi, không xảy ra chuyện gì đó chứ?"
"Mỹ Mỹ! Xin lỗi, mình có việc đột xuất không kịp nói với cậu."
"Chuyện gì vậy, có nghiêm trọng không? Có cần mình giúp gì không?"
"Không sao! Chút chuyện nhỏ thôi, mình tự lo được. Xin lỗi, để cậu phải chờ rồi."
"Không sao, cậu cứ lo chuyện của cậu đi. Tạm biệt!"
Giang Mỹ Mỹ thở dài, đôi mắt sầu não nhìn những món ăn vừa mới được bày ra. Một mình cô, sao ăn hết đống này đây...
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định bảo nhân viên gói lại mang về. Không phải là cô tiếc tiền, mà vì cô biết, bên ngoài kia có vô vàn những người nghèo khó không có nổi một bữa cơm no. Nếu như cô đã không muốn ăn, vậy thì mang tới cho họ là được rồi. Xem như cô làm được một việc tốt.
Anh nhân viên tốt bụng giúp cô mang hết túi lớn túi nhỏ ra ngoài xe. Sau khi thanh toán, cô cũng liền vội vã rời đi. Chiếc xe vừa mới lăn bánh, cô lại tông vào xe của người ta.
"Trời ơi!"
Than nhẹ một câu, Mỹ Mỹ vội vàng bước xuống xe. Người bên kia cũng lập tức mở cửa xe đi xuống. Hai người đối diện nhau, cô nhỏ giọng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-chong-tu-be/2559043/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.