Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước con hẻm nhỏ cách căn nhà hoang đang giam giữ gian Mỹ Mỹ và Lý Hải Minh không xa. Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Gia Di hít một hơi thật sâu như thể muốn trút ra hết tất cả mọi buồn phiền ở trong lòng của mình.
“Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Tống An Dương ngồi bên cạnh, đôi mắt dịu dàng quay sang nhìn cô. Dù người khác có nói cô thế nào thì trong mắt anh cô vẫn luôn là người xinh đẹp nhất, đơn thuần nhất và dịu dàng nhất. Cô ấy yêu Tống An Hạo bao nhiêu năm thì anh cũng yêu thầm cô ngần ấy năm.
Tô Gia Di cúi mặt rồi khẽ mỉm cười. Cô thở dài một hơi rồi trả lời anh.
“Đương nhiên là em đã nghĩ kỹ rồi. Thời gian qua em cảm thấy rất mệt mỏi. Mọi chuyện cũng nên kết thúc ở đây đi.”
“Được! Chỉ cần là chuyện em muốn thì anh nhất định sẽ luôn ủng hộ em.”
“An Dương! Cảm ơn anh.”
“Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc. Em có thể theo anh ra nước ngoài có được không? Anh chỉ muốn đưa em đi khắp cả thế giới này, quên hết những chuyện không vui sống một cuộc sống thật sự thuộc về em.”
Cô im lặng không trả lời, đôi mắt xinh đẹp theo nét buồn mà nhìn anh. Bao nhiêu năm chạy theo một người không yêu mình mà cô lại quên mất, phía sau lưng vẫn có một người lặng lẽ đợi cô.
“Giá mà… em có thể sớm nghĩ thông một chút, thì có lẽ… mọi chuyện đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-chong-tu-be/2558890/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.