Buổi sáng bình yên…
Tâm Di khoác tay Tô Dĩ Đông, hai ba con cùng nhau bước thật chậm trên những con đường mòn dẫn vào nghĩa trang. Tiết trời hôm nay vẫn dịu dàng quá, vài chiếc lá vàng theo gió mà rơi rơi…
Đời người vô thường, nhân sinh như mộng. Thoáng thấy đó rồi lại mất đó có mấy ai hay. Tô Dĩ Đông đi cùng con e, mang theo trong lòng là bao nhiêu cảm xúc chẳng thể gọi thành tên.
Ông và cô ấy… Diệp Tâm Ly… vốn dĩ không hề có tình cảm. Giữa hai người, có chẳng chỉ là một đêm định mệnh mua vui. Vậy nhưng đến cuối cùng lại trở thành điều khiến ông nuối tiếc nhất.
Đường vào nghĩa trang vắng vẻ, lại cộng thêm cái tiết se lạnh càng khiến cho nỗi buồn thêm não nề hơn. Bất giác, Tô Dĩ Đông chợt nghĩ… Nếu như Diệp Tâm Ly còn sống, có phải là mọi chuyện đã khác đi rồi hay không…
Đi vào sâu bên trong, Tâm Di đưa tay lên, chỉ vào một ngôi mộ gần đó rồi nói.
“Ba à! Mẹ… Ở bên kia.”
“Ừm… Mình đi qua đó đi.”
“Vâng!”
Đứng trước di ảnh của mẹ mình, Tâm Di thật không thể giấu được dòng cảm xúc. Đặt một bó hoa hồng trắng lên trước di ảnh của bà, cô nghẹn ngào giấu đi tiếng nấc.
“Mẹ… Con đưa ba đến thăm mẹ đây.”
Tô Dĩ Đông im lặng, đôi mắt buồn bã nhìn vào di ảnh.
“Bà à! Tôi đến để nhận lỗi với bà đây. Cũng là tôi vô dụng để người ta lừa dối, hại con gái và bà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoi-chong-tu-be/2558868/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.