Mây đen xếp chồng thành từng mảng từng mảng chằng chịt như xếp ngói, bầu trời bắt đầu rơi những hạt tuyết lớn như lông ngỗng.
Bông tuyết tinh khôi rơi trên chóp mũi cô, dán lên đôi môi bị lạnh đến trắng bệch. Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn lạnh lẽo mềm mại ấy. Anh vừa dừng lại, hai người nhìn nhau, ngại ngùng cười cười.
Đội trưởng Kỷ ôm chặt cô, cúi đầu muốn hôn sâu hơn, ai ngờ cách đấy không xa truyền đến mấy tiếng huýt sáo trêu đùa.
Giang Miểu bị dọa giật mình, giấu mặt vào trong ngực anh. Đội trưởng Kỷ khó chịu nhìn sang thì thấy đám nhóc con vốn tay chân mệt nhoài lại đang ôm nhau thành một đám núp sau cánh cửa sắt đen ngòm, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Giang Mục dẫn đầu gào đến lạc giọng: “Đội trưởng Kỷ, cố lên nhé!”
Những người khác cũng tôi một câu anh một câu phụ họa theo, hô khẩu hiệu rung trời: “Anh Kỷ mạnh mẽ, bánh bao tới rồi, lại thêm cái nữa.”
“Đội trưởng Kỷ, chúng tôi không nhìn thấy gì cả, anh cứ tiếp tục đi, mặc kệ chúng tôi!”
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, xấu hổ cực kỳ, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
Khuôn mặt đội trưởng Kỷ nghiêm lại, dùng lời lẽ hung ác để che giấu nỗi thẹn sâu trong lòng.
“Mấy cậu đều rảnh rỗi không có gì làm à? Hết mệt rồi hả? Ngứa đòn rồi đúng không?”
“Không có chuyện gì thì đến thao trường chạy mười vòng đi.”
“Biến biến biến.”
Đại ma vương đã nói một câu, không ai dám cãi lại cả.
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383054/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.