Giang Miểu về đến nhà, hai mắt nặng trĩu không mở lên nổi.
Ngay cả áo ngủ cũng không kịp thay, cô ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa. Khi cô tỉnh lại thì tuyết bên ngoài cửa sổ đã ngừng rơi. Từ cửa sổ nhìn ra, thế giới bên ngoài phủ một màu tuyết trắng. Cô lấy điện thoại ra, vừa cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình thì trong lòng đã nhộn nhạo cả lên.
Một số lạ gửi hơn mười tin nhắn đến, đương nhiên cô biết chủ nhân của dãy số lạ này là ai, chỉ là đầu ngón tay vuốt trên màn hình, do dự không biết có nên trả lời hay không.
Cô ngồi ngây người trên giường, yên lặng một lúc lâu. Đầu tiên cô gọi điện thoại báo bình an cho bà ngoại, điều này cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp báo cho anh hay. Sau đó cô nhét điện thoại xuống dưới gối, đứng dậy đi về phía tủ quần áo.
Cô lật tung đáy tủ vài lần, cuối cùng cũng lấy ra được một chiếc khăn choàng giấu ở trong góc, kiểu dáng tuy cũ kĩ nhưng độ ấm trong lòng bàn tay có thể làm ấm lòng cô chỉ trong một giây.
Bên trên đều là mùi hương của anh, cảm giác quen thuộc tràn vào chóp mũi cô. Chờ cô tỉnh táo lại thì khăn choàng thô dày đã quấn quanh cần cổ, ấm áp như mùa xuân.
Giang Miểu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bên tai đều là mấy lời nói tục kèm tiếng thở hổn hển của anh. Cô đỏ mặt tía tai nhưng lại không kìm lòng nổi mà đi theo tiết tấu của anh, từng chút một sa vào trong bể tình vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383052/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.