Khi Kỷ Viêm đuổi theo ra ngoài, Giang Miểu đã sắp đi đến cửa lớn của nhà hàng.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, tuyết trắng rơi xuống từng mảng từng mảng bên lề đường khiến mặt đất trở nên trơn trượt.
Cô đi rất vội, mũ và khăn choàng đều bỏ lại trong phòng. Từ trong căn phòng ấm áp mà nhoáng cái đã đi ra ngoài trời ngập tuyết, cô bị đông lạnh đến mức run cầm cập.
Vốn là muốn chạy chầm chậm đi tìm chiếc xe đỗ ở con phố đối diện, nhưng khi chân vừa bước cái “phịch” vào trong tuyết thì đã bị người đàn ông đuổi theo phía sau níu tay lại.
Độ ấm quen thuộc từ cánh tay lan tràn đến lồng ngực, trái tim của cô đập loạn đến mức bất thường, miệng nhỏ thở dốc, trấn tĩnh vài giây mới khẽ xoay người, treo trên miệng một nụ cười thuần khiết vô hại: “Chú Kỷ, có việc gì sao?”
Kỷ Viêm chỉ nhìn cô mà yên lặng không đáp. Nói thật lòng, vừa nãy đầu óc anh nóng lên nên mới lập tức đuổi theo, vốn là muốn giải thích rõ ràng với cô chuyện hôm nay. Bà cụ đội gió đội tuyết sắp xếp bữa cơm này, cho dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng về tình về lý thì anh cũng nên có mặt. Mấy cuộc xem mắt như thế này, anh đã trải qua không ít, lần này cũng không ngoại lệ.
Lời nói rõ ràng đã đến bên miệng, nhưng lúc nhìn thấy nỗi oán hận không che giấu được trong đôi mắt trong veo của cô, anh mới chợt nhớ ra mình đã không còn tư cách để giải thích với cô nữa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383045/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.