Cơn gió lạnh ngoài cửa sổ, yên tĩnh không tiếng động, xuyên qua cơ thể gầy yếu của cô gái. Cô lạnh buốt nên hơi thở cũng run rẩy, theo bản năng áp sát vào cơ thể nóng hổi của anh.
Thứ đồ vật nhỏ nhắn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô, như thể nó là chìa khóa mở cửa trái tim cô vậy. Nhận hay không, quyền lựa chọn nằm ở anh.
Người đàn ông im lặng hồi lâu, mỗi giây trôi qua đều giống như mũi kim sắc bén đâm vào trái tim đang bất an của cô, khiến chút tự tin ít ỏi cũng biến mất trong không khí im lặng.
Cho đến khi… Cô mất mác cụp mắt, muốn thu bàn tay cứng đờ lại, nhưng Kỷ Viêm đã nhanh hơn một bước, cướp lấy món đồ kia, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, ôm cả người lên.
”Kỷ Viêm…” Giọng cô nhẹ nhàng.
Anh ngẩng đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hỏi cô: “Em nghiêm túc sao?”
Cô gật đầu: “Dạ.”
Đội trưởng Kỷ mỉm cười, mặt mày sắc bén, mang theo ý xuân bốc cháy, mạnh mẽ xoa bóp bờ mông mịn màng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lát nữa em đừng khóc có mà khóc.”
Cô gái nhỏ thẹn thùng chôn đầu ở vai anh, để mặc anh ôm mình bước vào phòng.
Tư thế ôm nhau mặt đối mặt vô cùng mập mờ, nguyên cây nóng rực hung dữ ở giữa hai chân chưa hoàn toàn mềm xuống, cô tách chân ra quấn lấy vòng eo cường tráng, cánh hoa non nớt dính đầy ái dịch nhịp nhàng lên xuống, ma sát với chỗ kia, rõ ràng cách một lớp vải, nhưng thứ đó vẫn cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383028/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.