Sau khi người đàn ông ngồi xuống, bọn họ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đột nhiên không biết nói gì. Cảm giác lúng túng trộn lẫn với mùi hương của gia vị lẩu, hô hấp hai người cũng trở nên rối loạn.
Giang Miểu đứng ngồi không yên, hai tay để dưới bàn xoắn vào nhau, không biết nên nhìn đi đâu.
Cô vốn là người ít nói, ai ngờ đối phương cũng là trực nam (*) khó hiểu. Không khí kỳ quái khiến người ta muốn chui xuống đất.
(*) Trực nam: chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi, múa mép, có tinh thần trách nhiệm.
Giang Miểu cong môi, dịu dàng hỏi: “Có phải tôi đến muộn không?”
Kỷ Viêm sửng sốt, mặt nghiêm túc trả lời cô: “Không có.”
“Tại tôi đến sớm.”
“Ừ.”
Câu chuyện lần nữa lại kết thúc.
Cứ mãi như vậy, không biết lúng túng bao lâu. Có lẽ người phục vụ cũng nhìn không nổi nữa, vẻ mặt tươi cười bước đến: “Xin chào, không biết quý khách đã muốn gọi món chưa?”
Người đàn ông mặt lạnh băng thả lỏng vai như trút được gánh nặng, anh gật đầu nói “Được rồi”, sau đó ga lăng đưa menu cho Giang Miểu: “Tôi không biết cô thích ăn món gì, cho nên cô gọi trước đi.”
Giang Miểu nhẹ nhàng thở ra, vừa cúi đầu xem đồ ăn, vừa nhẹ giọng hỏi thăm anh.
“Anh ăn rau thơm không?”
“Ăn.”
“Thịt bò được không?”
“Có.”
“Còn nội tạng thì sao?”
“Ăn luôn.”
“Vậy anh có ăn…”
“Ăn.”
Giang Miểu rũ mắt cười, cô còn chưa hỏi xong mà anh đã vội vàng trả lời cô, giống như một người máy không có cảm xúc vậy.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-soi-lua-bong/383000/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.