Ngôn Từ và Trương Cường đều vào phòng cấp cứu, ba mẹ Trương Cường ly dị, hai bên đều không ở Bạch Thành, nhưng hắn ta có một người chú không dễ chọc vào, sau khi biết chuyện này đã lập tức báo cảnh sát.
Cho dù ông ta không báo cảnh sát, Châu Ngư cũng sẽ báo.
Ngôn Từ cũng bị thương, bị thương cũng chẳng hề nhẹ hơn Trương Cường, thậm chí còn ra khỏi phòng cấp cứu muộn hơn.
Chú của Trương Cường ông ta không dễ chọc vào, nhưng cũng ngu ngốc, ở ngay trước mặt cảnh sát cũng dám mang theo côn sắt xông vào trong phòng bệnh, chuyện của Ngôn Từ với Trương Cường còn chưa xử lý, ông ta đã vì cố tình làm hư hại thiết bị bệnh viện mà bị cảnh sát dẫn về tạm giam trước.
Ngôn Từ không có ai chăm sóc, Châu Ngư ở lại bệnh viện đến tối muộn, không về không được.
“Ngôn Từ, tôi phải về nhà.” Buổi sáng lúc Châu Ngư ra ngoài, đã nói với Lưu Phân một tiếng sẽ trở về, Ngôn Từ ở đây tạm thời sẽ không có vấn đề gì lớn, cô lo lắng ở nhà, “Trên bàn có phần cơm, anh đói bụng thì nhờ y tá giúp anh dùng lò vi sóng hâm lại.”
“Ừ.”
“Tay đừng có cử động lung tung.” Anh ta bị gãy xương.
“Được.”
“Nếu mà cảnh sát đến hỏi thăm tình hình, anh đừng có nói lung tung, sự thật như thế nào thì cứ nói như thế ấy.”
Ngôn Từ đã chẳng còn nhớ rỡ khoảnh khắc bản thân nhặt viên gạch đập lên đầu Trương Cường đã suy nghĩ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-quyt-co-gas/3512791/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.