Châu Ngư vén tóc mái trên trán ra, sờ vào một vết sẹo nhạt.
“Đây là lúc lần đầu tiên anh bảo tôi đừng lo cho anh rồi đẩy tôi va vào bàn bida để lại sẹo, Ngôn Từ, tôi không hề vứt bỏ anh, là anh…”
Tiếng nói im bặt đi.
Vì cô nhìn thấy nước mắt của Ngôn Từ.
Ba ngày sau khi hai vợ chồng giáo viên Ngôn qua đời, Châu Ngư cũng ở nhà tang lễ, trong thị trấn làm tang lễ có rất nhiều nghi thức, Ngôn Từ là con một, phải túc trực bên linh cữu, phải đáp lễ những người đến phúng viếng, trong ba ngày đó, phần lớn thời gian anh ta đều quỳ gối ở nhà tang lễ.
Chưa đến nửa năm, những gì cô đã trải qua, anh cũng trải qua một lần.
Cũng không hề rơi một giọt nước mắt.
Trước khi Châu Lập Văn qua đời, đã để lại cho Châu Ngư mấy hàng chữ ngắn ngủn, cô không nhìn thấy quá trình ba mình mất, chỉ biết được kết quả từ đồng nghiệp của ông, ngồi xe lửa từ Bạch Thành, đáp máy bay vào trong thành phố, khi lại ngồi xe buýt chạy tới bệnh viện, đã đắp vải trắng lên.
Ba mẹ Ngôn Từ 5 giờ chiều từ nơi xảy ra tai nạn được đưa đến bệnh viện cấp cứu, rạng sáng ngày hôm sau trong khoảng thời gian bốn giờ đến năm giờ lần lượt qua đời, không thể để lại lời nào cho anh.
“Sẹo?” Anh ta gỡ mũ xuống, để lộ ra một vị trí giống với vết sẹo trên trán Châu Ngư cho cô xem, “Tôi đền cho em.”
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-quyt-co-gas/3512779/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.