Cả nhà Chu Ngư sống ở đây, tình cảm qua lại cơ bản nhất dù sao vẫn phải duy trì.
Năm ấy tang lễ ba Chu thời tiết không tốt, ba ngày liên tục đều tuyết lớn, rất nhiều người đều tới nhà giúp, cuối cùng ngay cả bao thuốc cũng không nhận, quyển sổ ghi chép đặt ở trong ngăn kéo ghi đầy tiền người đến phúng điếu lúc ấy, nơi đó có tập tục, cho dù đưa bao nhiêu, cũng sẽ thêm một đồng tiền lẻ vào.
Tiền mừng cưới bình thường đều đưa số chẵn, trừ khi người thân trong gia đình với bạn bè thân thiết muốn cầu may, sẽ lấy ý nghĩa “một đời một kiếp” hoặc “mãi mãi dài lâu”.
Chu Ngư hỏi hàng xóm, đưa giống như nhà hàng xóm, cất tiền vào bao lì xì, ở trên bao lì xì viết tên Lưu Phân lên.
Tiệc lễ đặt ở khách sạn, lúc Chu Ngư đi, Trình Vãn Nguyệt đang chỉ huy Trình Ngộ Chu giúp cô ấy chụp ảnh với cô dâu, Trình Ngộ Chu chính là cái giá đỡ điện thoại.
Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, từ góc nhìn của Chu Ngư chỉ có thể thấy đường nét nửa gương mặt ưu việt của anh.
Bà lão Tiền Thục đưa bao tiền lì xì Ngôn Từ nhờ bà mang tới giúp ra, người phụ trách ghi chép tiền biếu là họ hàng bác sĩ Vương, nghe thấy là của Ngôn Từ, muốn trả lại cho bà.
“Sao có thể nhận tiền của trẻ con.”
“Đây là một phần tâm ý của Ngôn Từ, nhận lấy đi.”
“Được, vậy thì cháu sẽ quyết định nhận lấy, nhất định phải gọi thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-quyt-co-gas/2835315/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.