Nốc một lượng lớn nước ngọt lạnh thấu tim thẳng vào cổ họng, Phương Nhược Vũ ợ một hơi sảng khoái, khuôn mặt đỏ bừng.
Nghe thấy âm thanh ùng ục bên tai, cậu biết đó là Nghiêm Song, con ma nghiện nước ngọt, đang tu một hơi hết sạch cả chai.
Phương Nhược Vũ ôm bụng có hơi khó chịu ợ thêm mấy tiếng, đem chai nước ngọt đặt trên bàn sách, tiếng thủy tinh va đập vào mặt gỗ phát ra âm thanh lanh lảnh.
Cậu muốn lén nhìn trộm Nghiêm Song, nhưng lại phát hiện Nghiêm Song cũng đang ngẩng đầu uống nước, nheo mắt nhìn mình.
"Ha ——" Nghiêm Song há to miệng thở hắt ra một hơi thật lớn, đặt cái chai rỗng bên cạnh Phương Nhược Vũ, "Cậu không uống nữa à?"
Phương Nhược Vũ lắc đầu, ngã vào trong chăn: "Trong bụng em toàn là khí ga, không uống nữa, khó chịu".
Nghiêm Song chống hai tay sau lưng, quay đầu chăm chú nhìn Phương Nhược Vũ, trong đôi mắt lại là ánh nhìn quen thuộc của đại ca với tiểu đệ: "Mấy ngày rồi chưa ăn sáng thế?"
Phương Nhược Vũ lắp bắp: "Hôm nay có ăn rồi..."
Nghiêm Song gật gật đầu: "Được, ngày mai chúng ta cùng dậy sớm ăn sáng".
"Ai da ——" Phương Nhược Vũ trở mình lười biếng kéo dài giọng nói, có chút đau đầu, "Có phiền anh không, anh cứ như mẹ em vậy".
Khắp gian phòng được bao phủ bởi mùi hương của Nghiêm Song, đó là mùi sữa tắm muối biển mằn mặn, hòa với mùi băng phiến hương chanh nhét trong tủ quần ao quanh năm suốt tháng. Phương Nhược Vũ một bên chán ghét bản thân thiếu trưởng thành, chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-ngot-vi-quyt-tuoi-18/276733/chuong-2.html