Trên chóp mũi Phương Nhươc Vụ vương giọt nước trong suốt như pha lê, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.
Nghiêm Song hỏi: "Có đang nghe không đấy?"
"Nghe", Phương Nhược khịt khịt mũi, "Nhưng anh nhỏ tiếng thôi, cách vách nghe được đấy".
Nghiêm Song quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt dưới ánh đèn, nhón chân nhặt chìa khóa xe ở lối vào, kéo Phương Nhược Vũ ra khỏi cửa.
Phòng của họ ở tầng 12, thang máy đi xuống không quá nhanh, xung quanh vang lên chút tạp âm lạch cà lạch cạch. Ngay cả thời cấp 3 tỏ tình với cô bạn nhỏ cũng không có cảm giác hồi hộp đến thế này.
Phương Nhược Vũ nhìn anh cố gắng khống chế hơi thở hỗn loạn, khuôn mặt đỏ bừng mà thiếu chút nữa bật cười: "Hay thôi đi, em biết anh muốn nói gì rồi".
Nghiêm Song nghe những lời cậu nói, trong lòng truyền tới cảm giác khó tả như phải hoàn thành một sứ mệnh nào đó: "Không, cậu không biết anh muốn nói gì. Chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy thất vọng, vì anh không định nói anh thích cậu đâu".
Thang máy đã xuống tới tầng trệt. Khi cửa mở ra, cứ cách năm mét trong ga-ra mới có một bóng đèn sợi đốt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một trận tiếc nuối trong dự liệu chạy thẳng lên đại não của Phương Nhược Vũ, nhưng cũng rất nhanh chóng, sự mãn nguyện đã dâng trào khắp cơ thể cậu.
"Ý anh là, anh nhận ra không phải mình không động tâm với cậu. Tuy có thể chưa đến mức yêu thích, nhưng cũng không có cách nào lảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-ngot-vi-quyt-tuoi-18/1947974/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.