Hân và bà Mai đứng ở hành lang phòng phẫu thuật, trong lòng nóng như lửa đốt. Thật may đã tìm được người hiến thận phù hợp cho anh Duy, nếu không thì không biết tình hình sẽ nguy kịch đến thế nào nữa. Cô và mẹ Mai không đủ điều kiện hiến thận. Anh Triết là bác sĩ mổ chính của ca phẫu thuật này, cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của anh. Nhưng sao vẫn thấy lòng mình nặng trĩu và lo lắng dữ dội.
Sau 4 tiếng đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật bật mở, y tá đẩy Lục Duy ra ngoài, sau đó một vị bác sĩ già bước ra tươi cười thông báo ca phẫu thuật thành công.
Hân thở dài nhẹ nhõm, cùng mẹ Mai cùng hộ sĩ đẩy anh Duy về phòng bệnh rồi cô quay lại. Cô chờ Triết ra, để nói với anh một lời cảm ơn. Sáng nay, cô hơi quá khi không nghĩ đến cảm nhận của anh, chỉ một lòng khăng khăng nhờ anh cứu anh Duy. Chắc có lẽ anh cũng cảm thấy không được dễ chịu.
Chờ mãi, chờ mãi cho đến người y tá cuối cùng cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Mấy hộ sĩ đã thu dọn bàn phẫu thuật và khóa cửa lại. Chắc là anh đã ra ngoài lúc cô đẩy Duy về phòng.
Hân về nhà, dặn dò vú Sáu chăm sóc hai cục cưng và ba mình, rồi tất bật đi chợ, nấu một ít đồ ăn và cháo đưa vào bệnh viện cho anh Duy và mẹ Mai. Anh ấy vừa mổ xong rất mất sức, sẽ phải tẩm bổ thật nhiều cho lại sức. Ghép thận buổi sáng thì buổi chiều Duy tỉnh lại. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-tuong-vi/1405186/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.