Triết ra khỏi trại giam nhưng không hề thoải mái, đầu óc anh đang nặng một vấn đề, ai đã thả mình ra? Bố con ông Sang chắc hẳn sẽ không bao giờ tự chui đầu vào rọ, gia đình bệnh nhân đã bị bịt mồm hết rồi. Tự nhiên lại đi bãi nại đơn, sự việc giải quyết đơn giản như vậy sao?
"Chúc mừng cậu đã cởi bỏ được cái áo Juventus" Tú đấm vào vai Triết.
"Có chuyện gì các cậu nói luôn đi. Tôi sẵn sàng nghe"
Minh ngồi ở ghế lái cười tươi "Không có vấn đề gì, cậu hết số khổ rồi chứ sao. Không muốn gặp anh em đây à"
"Nó có muốn gặp ai, nó chỉ thèm con nhỏ Hân chứ mình có là cái đinh gỉ gì đâu"
Minh lườm Tú qua gương chiếu hậu "Tú, có cái cuộn băng dính tôi mới mua đằng sau, cậu làm ơn tắt đài từ nay về đến nhà đi"
"Phong đâu rồi?"
"Thất tình, yêu rượu"
"Đã hai năm rồi vẫn không quên được con nhỏ đó, thật là... hỏi thế gian tình ái là cái chi chi" Tú ngân nga.
Triết thở dài một hơi "Ai cứu tôi ra đây vậy?"
"Anh Minh hack được camera của phòng phẫu thuật nên bọn em khống chế được ông ta"
"Thật vậy sao?"
"Chứ cậu nghĩ là gì?"
"Uhm"
Triết không nói gì nữa, ánh mắt phóng ra bên đường. Chỉ mới bị tạm giam hai tháng nhưng dường như cảnh vật đã thay đổi rất nhiều. Đúng là không có gì bằng tự do, những cơn gió trời man mát thổi vào trong xe, quẩn quanh người khoan khoái dễ chịu. Một suy nghĩ chợt đến "giờ mình đi về đâu" khiến mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-tuong-vi/1405178/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.