Những tia nắng chói chang chiếu vào tận giường thì Hân mới tỉnh giấc. Cả người đau ê ẩm không muốn thức dậy. Bên cạnh đã nguội lạnh từ bao giờ, chắc là anh đi làm rồi. Cô mỉm cười trong vô thức, nhớ đêm qua thật hạnh phúc. 
Cô chống tay ngồi dậy, cầm mảnh giấy note vàng với nét chữ quen thuộc đính ở trên bàn. 
"Em dậy ăn trưa, anh nấu sẵn để trên bàn. Hâm lại cho nóng nhé" 
Mày cô nhíu lại một chút, cô mở ngăn kéo lấy ra tất cả những tờ note anh để lại mỗi khi qua nhà. Cô nhìn chăm chú, hơi hụt hẫng, bình thường khi hai người gần nhau anh luôn nói yêu cô. Anh thích nói yêu cô đến nỗi cô hay cằn nhằn cho rằng anh nói tiếng yêu quá dễ dàng. Mỗi lần anh đi làm sớm cũng đều để lại giấy note dặn dò và luôn đề dưới "Yêu em". Trực giác của phụ nữ khiến cô cảm thấy có chút gì đó lạ lạ ở người yêu mà cô không thể định hình được. 
Nhưng đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, bao nhiêu nghi hoặc trong lòng cô tan biến. Một đĩa mì xào, một cốc nước cam đẹp mắt. Người yêu cô rất chu đáo, lại nấu ăn rất ngon nữa. 
Ăn uống xong xuôi, thì ông Tuyên gọi cho Hân, nói có buổi party cuối năm muốn cô tham gia. Hân chuẩn bị đồ để đi về nhà. 
Ông Long bà Lan đã chờ sẵn. Ông Tuyên nhìn bộ đồ Hân đang mặc tỏ vẻ ngán ngẩm. 
"Mặc thế này đi dự tiệc có phải làm mất mặt bố mày quá không!" 
Bà Lan lườm Hân, nếu không phải sợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-tuong-vi/1405158/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.