Anh bước theo vài bước kéo cả người cô đi vào bên mái hiên cạnh nhà. Hân giãy dụa nhưng không nổi. Anh ta đi quá nhanh buộc cô phải theo như chạy.
“Anh kia, thả tôi ra, bắt tôi đi đâu. Bác Hạnh ơi, cứu con”
Nhưng tiệc sinh nhật mở nhạc quá to không ai nghe thấy.
Triết kéo cô vào một căn phòng đóng rầm cửa lại ép cô lên tường. Ánh mắt anh đã nổi lên một vài tơ máu đỏ.
“Để tôi cho em xem máy móc là như thế nào!”
Hân hốt hoảng trợn mắt đẩy anh ta ra. Cô lấy gân chuẩn bị đưa đầu gối lên một thế võ nhưng vô ích. Triết đã ép sát cô vào tường, một chân anh chèn giữa hai chân cô đè chặt, bàn tay anh đẩy hai cánh tay mảnh khảnh của cô lên cao. Đôi môi anh bắt đầu cắn nhẹ cằm Hân, rơi xuống cổ rồi lại sang tai nhỏ.
Tư thế mờ ám này khiến Hân vô cùng khó chịu. Môi anh ta đi đến đâu cô như bị kiến cắn đến đó, từng tế bào trên da như xô nhau chạy, lỗ chân lông mở ra khiến cô hơi run rẩy.
“Anh buông tôi ra, đừng, tôi sẽ hận anh”
Triết cười gian tà, còn cố tình phả hơi thở nóng rực vào tai Hân.
“Đằng nào e cũng muốn phá nát cuộc hôn nhân này, thì tôi làm thế này đâu có mất gì. Em đâu có xem tôi là con người...phải không?”
Nói rồi Triết tiếp tục đưa bàn tay nhẹ bóp eo cô.
“Không phải như vậy, tôi...tôi...nãy tôi...đùa”
“Tôi không biết phân biệt đùa hay thật”
Một bên áo của Hân đã bị mở cúc mà kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-tuong-vi/1405136/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.