Tú Hân đứng trước mộ mẹ, nước mắt chảy dài theo khuôn mặt rơi xuống. Nghĩa trang chỉ mình cô, gió rít lên từng đợt hoang vắng quẩn quanh người lạnh lẽo. Hình ảnh người phụ nữ trên bia mộ tươi cười cứa vào lòng cô đau thấu tâm can.
“Mẹ, mẹ ơi sao không cho con theo cùng”
6 tuổi, mẹ mất. Một đứa trẻ chưa hiểu hết thế nào là nỗi đau. Ngay liền sau đó chỉ 5 tháng một người đàn bà khác xuất hiện trong nhà, rút cạn tình thương của ba dành cho Hân. Lớn lên, cô mới hiểu thế nào là “mấy đời bánh đúc có xương”, phận con chồng. Người đàn bà ấy không hề đánh cô một roi, không chửi mắng cô một câu, nhưng những chuyện bà ta làm, cô sẽ khắc sâu trong xương tủy đến muôn đời này không bao giờ quên được.
Đặc quyền lớn nhất bà ta trao cho Hân là tống thẳng cô vào cô nhi viện năm cô 8 tuổi, như một cách nhổ cái gai trong mắt mình, loại dần một phần tài sản của nhà họ Cao. Chẳng may, mấy năm gần đây, ba của Hân bắt đầu năng đi lại với con gái thì bà ta lại quay ngoắt thái độ chặn mọi con đường sống để cô trở về nhà. Những tưởng rằng càng về già con người ta càng ăn năn sám hối, nhưng không phải như vậy, đó chỉ là một nước cờ trong con đường chiếm đoạt tài sản thừa kế của cô mà thôi.
Nếu không phải được tận tai nghe thấy những gì bà Lan nói chuyện, chắc có lẽ cả đời này Hân cũng không ngờ tâm địa của một con người có thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-tuong-vi/1405130/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.