Đã lục tung cả thành phố này rồi, vẫn không tung tích Quân đâu. Nhìn chiếc đt anh Quân trên bàn nó nhặt được ở đường đua, nỗi bất an bỗng chốc lại ùa về xung quanh nó. CHợt nhớ lại lúc ở đường đua nó thấy bóng dáng 1 người rất quen, cố gắng nhớ lại
-Bảo Anh_nó bất giác gọi.
-đúng rồi, chị Bảo Anh_nó chắc chắn hiểu được ý nó Jan cùng nó ra khỏi bar wind’s. Khánh ra ngoài nghe đt khi quay trở lại đã không thấy ai, sót lại mảnh giấy “bọn tôi có việc đi trước”
Vậy Bảo Anh là ai???
***Trở lại trường đua vài phút trước***
Dừng lại ở đích, Quân thấy phía xa xa có dáng người rất quen
-Bảo Anh_Quân bất giác gọi tên một người
Quân chạy theo bóng dáng ấy, xa dần xa dần trong lòng cậu giờ chỉ có hình bóng bảo Anh đang quấn chặt “là em thật sao”, nhưng chạy mãi chạy mãi cái cậu nhận được cũng chỉ là con số không. Quân khụy xuống, ngửa mặt lên trời hét
-Tại sao_ôm mặt bất lực cậu đã khóc, rất nhiều, tim như bị póp nghẹn
Quân đâu biết rằng sau bụi cây gần đó cũng có người đang ôm chặt trái tim, bặm môi đến bật máu để không phải phát ra tiếng nấc. Nhìn người con trai đang đau khổ vì mình con tim cô đau gấp trăm lần “em xin lỗi em không thể” gạt nhanh giọt nước mắt cô bắt taxi đến sân bay.
Trời bắt đầu đổ mưa, mưa như xối xả vào mặt cậu nước mưa hòa cùng nước mắt cậu vẫn lững thững thẫn thờ đi một mình trên còn đường dài, ánh sáng mập mờ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-se-ngung-roi/109329/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.