Chương trước
Chương sau
-Tiểu Từ..cậu k sao chứ?-Giao Giao..tớ đau lòng lắm...đaum lắm Giao Giao à... cứ mổi lần tỉnh giấc.. nước mắt nó cứ rơi..lòng nó cứ kêu lên "Đau lắm" cuộc sống của nó giờ đây rửa mặt bằng nước mắt nếm trải đủ vị mặn đắng và đau nữa-cậu bình tỉnh..mọi việc đã lỡ làng rồi... Đập mạnh bàn tay vào tường bàn tay bé bỏng của nó hằn lên những vệt đỏ...-tớ vô dụng..tớ k cản đc ba...tớ k bảo vệ đc cuộc sống gia đình mình...là tớ Gối đầu xuống tay..nó khóc rưng rức...-Ngoan nào..giờ cậu phải sống thật tốt..trở về nhà và bảo vệ cha cậu..bảo vệ di vật của mẹ..-tớ k đủ năng lực..tớ vô dụng rồi Giao Giao..mẹ à..con xin lổi..con k bảo vệ tốt gđ này...-Dù gì tớ vẫn ủng hộ cậu..cố lên nhé... Ôm nó vào lòng..Giao Giao khích lệ đôi mắt ngấn lệ...-Cảm ơn cậu..Giao Giao~~-Ngày mai con sẽ đến Royal học...cảm ơn mẹ yêu-Mẫn Quân ôm bà ta..giọng phấn khích rõ-Rồi con sẽ có 1 thế lực riêng ở trường...sẽ có nhìu người theo nịnh hót con cho mà xem-Bà ta nhìn cô nói Cười độc ác..cô ta tiếp-Và con sẽ cho nó biết tay 2 mẹ con cười nham hiểm nhìn nhau.. những con người độc ác!~~~-Mẫn Quân...cậu là Mẫn Quân sao?-Ồ..mẹ cậu ấy chính là cợ của Hạ Niệm Nam đấy-Nghe nói ông Hạ đã chọn bà ấy và k còn yêu thương Tiểu Từ nữa mọi người bàn tán... ở 2 trạng thái 1 người rất kiêu hãnh..đang đc sự ngưỡng mộ của mọi người còn 1 cô bé..đang âm thầm ngồi khóc-Mẫn Quân sẽ là con cờ cho tụi mình hạ nhục Tiểu từ-Tiểu Đan nói...giọng rõ cay độc!!!!~~~-Cô là Mẫn Quân sao? khá xjh đẹp đấy-Thái Tiểu Đan nhìn săm soi...-Thế thì sao?-Giọng khjh miệt-Nhưng vẫn k = Tiểu Từ..cô k biết trong trường này Tiểu Từ chính là hoa khôi sao? rất k hài lòng khi nghe Tiểu Đan nói như vậy..Mẫn Quân chắc-Rồi nó sẽ k còn là gì trong trường này nữa..thế cô là ai?-Giống như cô..tôi rất ghét con nhỏ đó...và chúng ta là đồng minh của nhau..-dựa vào đâu tôi phải tin cô?-Vì tôi ghét Tiểu Từ-Tiểu Đan hằn giọng-Chào mừng người bạn mới Họ bắt tay nhau..và nghĩ ra vô số kế hoạch để lăng nhục nó.. Đúng là những con ác quỷ! chỉ biêt đố kị..chỉ biết ganh ghét!!!~~~Sao những ngày mệt mỏi..đấu tranh tư tưởng giữa ở và đi nó vẫn quyết định ở lại căn nhà đó vì mẹ vẫn còn trong đó...và căn phòng đó..nó vẫn phải bảo vệ thật tốt..." -Mẹ ơi...mẹ đi đâu vậy...-con gái yêu..mẹ phải đi đến nơi rất xa..rất xa..và mẹ sẽ k thể trỡ lại nữa-Mẹ đi đâu? mẹ dẫn Tiểu Từ theo với...mẹ-k con à...con phải ở lại đây và sống cuộc sống hạnh phúc...con luôn là đúng..con chính là ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời...và mẹ luôn ủng hộ con-mẹ ơi..con yêu mẹ lắm....mẹ đừng đi bỏ con nghe mẹ..-Cháy....cháy rồi...........-Mẹ trong đó..mẹ vẫn còn trong đó..nóng lắm...bỏ con ra đi ba..con phải cứu mẹ...-Mẹ ơi mẹ..tỉnh lại đi mẹ...đừng bỏ con mà mẹ...."-Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Choàng tỉnh trong cơn ác mộng thảm khốc..nón nghẹn ngào-sao mẹ k cho con đi với...mẹ ơi...con nhớ mẹ... Nước mắt cứ thế mà thi nhau rơi đôi mắt long lanh ấy lúc nào cũng mọng đỏ... Bước ra khỏi phòng..nó thở hắt 1 hơi dài cuộc sống đầy chán chường khiến nó mệt mỏi-thế nào? giờ có thể chính thức gọi Dì = Dì rồi đấy..... k đáp..nó bỏ đi-Mày sẽ chẵng còn là công chua trong căn nhà này nữa và tao sẽ là nữ hoàng ở đây Bực dọc..nó đáp-Tôi chẳng cần là công chúa gì cả và tôi cũng sẽ k bao giờ gọi bà là Dì Nó bỏ đi sự yếu đuối nhỏ bé của nó k đủ chóng lại tội ác kia.. nó thực sự rất đau..đau lòng lắm suốt khoảng thời gian 2 tháng nó đối đầu với mẹ con bà ta thật sự rất mệt!!! nó chịu bao điều oan ức mà ba nó nào biết!!!~~~-Bác sĩ..tôi nghĩ tôi cần 1 giấy chứng nhận là tôi đã có thai!-Ba ta nhìn người BS đăm chiêu-Điều đó ngoài năng lực của tôi! làm sao tôi cấp giấy khi bà thực sự k có mang Chìa xấp tiền dầy cộm trước mặt người BS-Nhiêu đây đủ chứ? tôi sẽ k bao giờ nói chuyện này ra..và nếu bà k giúp tôi..thì tôi nghĩ k bệnh viện nào sẽ giám nhận bà làm việc..-Bà đang uy hiếp tôi đấy à? Trợn mắt nhìn người bác sĩ..bà ta tiếp..-Bà hiểu năng lực của tôi mà..k phải là Dọa đâu! Lưỡng lự..người BS gật đầu-Được!!! Giấy chứng nhận mang thai mau chóng đc cấp.. hài lòng..bà ta chìa trước mặt chồng mình-Anh xem..anh lại sắp đc làm ba rồi Vui mừng..kể từ lúc ông và nó bất hòa..đây là ngày đầu tiên ông đc vui như thế Ôm bà ta vào lòng..ông nói-Cảm ơn em yêu! em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đấy nhé-Và chúng ta sẽ làm 1 căn phòng cho em bé...con chúng ta sẽ rất vui-Mọi việc tùy em quyết định!! Hôn nhẹ lên má bà ta..ông hài lòng~~~~-Tiểu Từ..là ba..-Con mệt lắm..ba về phòng đi-Ba nghĩ chúng ta cần nói chuyện!!-Con k có gì để nói..và con cũng k muốn nghe ba nói bất cứ điều gì cả đẩy nhẹ cửa phòng..ông bước vào nó núp dưới chăn tuy k thấy nhưng ông hiểu nó đang khóc và ông biết quyết định kết hôn đã làm nó tổn thương rất nhiều-Ba xin lổi con..xin lổi con nhiều lắm-Ba có lổi sao? lổi là do đứa con hư này..con k có gì muốn nói cả..ba về phòng đi-Con gái à...coi như ba xin con đó Hât tung chăn..nó rướm lệ-Ba đã 3 lần 4 lược vì bà ta tổn thương con và ba chưa từng nghĩ cho con..ba k tin con..-ba biết đó là lổi của ba...và giờ ba xin con tha thứ..ba chỉ muốn có 1 gđ bình yên-mẹ mất k bao lâu ba đưa người đàn bà # về nhà...rồi còn kết hôn..ba k nghĩ cho mẹ con sao?-Con à..ba cần tìm hạnh phúc cho riêng mình...-Ok...ok..con sẽ k bao giờ làm phiền tới hạnh phúc của ba-Ba biết hôm ba đánh con là ba sai..và ba hứa...sẽ k bao giờ đánh con nữa... lời khẳng định của ông nó cảm thấy có chút an ủi.. ít ra ông vẫn còn yêu nó.....-Ba về phòng đi..! Biết khó làm nó nguôi giận...ông khép nhẹ cánh cửa về về phòng mọi thứ đã tạm ổn~~-Anh đi làm nhé...tối nay anh phải họp và anh k về ăn tối đâu! cả nhà cứ ăn ngon miệng-Anh đi cẩn thận chào tạm biệt ông.. và 1 âm mưu khác đang đc tiến hành.... Nó lại phải đối đầu với những con ác quỷ Xoảng!!!Xoảng!!Xoảng!!!!! những ân thanh khó nghe đua nhau vang lên... phát ra trong đêm tối..từ 1 căn phòng bước về nhà..nó nghe những âm thanh đó..cảm thấy rất khó chịu chuyện gì đang diễn ra vậy??Người đàn bà đó bước ra..trên tay cầm lấy 1 vật khá nặng Âm thanh đó phát ra từ phòng may? Phòng may? bất ngờ..lo sợ..nó ù té chạy vào phòng may..Thôi rồi! mọi thứ hết rồi tan tành..k còn gì nữa..đổ vỡ hết rồi những vật dụng thường dùng của mẹ nó nằm rải rác xuống nền... Chuyện gì đang diễn ra vậy? Máy may??-Máy may của mẹ đâu?? đâu rồi????~-Vú tâm? Máy may đâu rồi Vú?-Tôi thấy ba ta cầm nó ra sân rôi..k biết làm gì nữa..tôi k dám hõi Nước mắt nghẹn ngào...cho những chuyện k hay sắp xảy ra..nó chạy ra sân muộn màng!! quá muộn màng chiếc máy may đang bị ngọn lửa thiêu đốt thét lên thảm thiết-Mẹ ơi...!!!!!!!!!! mẹ ơi mẹ....mẹ nó nhào vào ngọn lửa trước cái vịnh chặt của Vú Tâm-tiểu thư..nguy hiểm lắm!!-Bỏ con ra đi.....bỏ ra,....mẹ đang ở trong đó...mẹ ơi...mẹ ơi lăn dài trên má những giọt nước mắt nóng hổi...-huhu..mẹ..mẹ ở trong đó..bỏ ra..bỏ ra đi..mẹ ơi...mẹ.. ngọn lửa đã đc dập tắt.. và chiếc máy may chỉ còn lại những mãnh vụn bị cháy đen-Hêt rồi..mọi thứ cháy hết rồi....hết rồi...!!! nhặt những mảnh vụn lên...nó khóc ngọn lửa đã hủy diệt tất cả..mẹ nó..và di vật của mẹ trước nụ cười độc ác của bà ta-Ai cho phép bà đốt di vật của mẹ tôi...ai cho phép bà làm như thế..-lắc mạnh bà ta..nó mắng Bực mình..bà ta hất nó ngã nhào..cánh tay trầy trụa túa máu ra-Điên à...-Huhu...bà ...bà trả mẹ lại cho tôi!! trả mẹ lại cho tôi!!!huhu...huhu trả mẹ lại cho tôi......-nó phản kháng yếu ớt-Cái máy đã củ rít và tao sẽ k giữ lại những đồ rẻ tiền như thế-Nhưng đó là của mẹ tôi...mẹ tôi rất thích chiếc máy đó..ai cho phép bà làm như thế chứ..... Nó khóc nghẹn ngào..giọt đắng dâng lên tận cổ họng nó chỉ nghe chát đắng nơi đầu môi!-Chính Niệm Nam cho phép tao làm như thế và tao thích làm gì thì làm.-Trừng mắt với nó..bà nở nụ cười cay độc rồi bỏ vô nhà .Ngã khụy trước chiếc máy tàn tro..nó ngấn lệ-Mẹ ơi..mẹ của con...mẹ của con!!!!xin lổi mẹ...con xin lổi mẹ nhìu lắm....mẹ ơi.. khóc..nó chỉ biết khóc.. Bà ta đã k chừa lại bất cứ thứ gì trong căn phòng đó nữa hết rồi-Sao bà ta nhẫn tâm thế chứ...hết rồi..mọi thứ mất hết rồi căn phòng mà mẹ nó yêu quý...mà nó hết lòngbảo vệ giờ chĩ còn là căn phòng k.. Nó chỉ biết ứ lên ~ tiếng kêu thảm thiết-Mẹ....!!!!! mẹ nó đã hoàn toàn biến mất bỏ nó lại thế giới này 1 mình k còn bất cứ thứ gì về mẹ...-Mẹ ơi..nhớ mẹ..con phải làm sao đây?? nói cho con biết đi-Nó thổn thức~~~Mọi chuyện xảy ra quá nhanh..và khi ba nó trở về đã quá muôn màng.. nhìn nó giam mình trong phòng và khóc mổi ngày ông k biết làm sao-sao em làm vậy? lần này em quá đáng lắm!-ông gắt-sao anh lại trách em? em chĩ muốn lấy căn phòng đó làm phòng em bé cho con mình thôi!-Thiếu gì phòng sao em lại chọn phòng đó-Đó chỉ là căn phòng cũ với những vật dùng rẻ tiền..nên em mang bỏ hết-Thế em có biết những thứ đó rất quan trong với Tiểu Từ k??-em xin lổi..em k biết-bà ta phân trần-con bé giờ trốn trong phòng khóc suốt mấy ngày k ăn k uống..anh nghĩ em nên sang xin lổi con bé đi-ông bực dọc khẽ nắm lấy bàn tay ông..bà ta nhẹ nhàng-em xin lổi anh.sáng mai em sẽ xin lổi với con bé Khẽ thở dài.. ông gật đầu..~~-Tiểu Từ..cho dì xin lổi...-Bà k cần đóng kịch nữa-Nó lạnh lùng-Dì thật sự k biết đó là Di vật của mẹ con-Dù sao đi nữa tôi cũng k bao giờ tha thứ cho bà..và bà cũng k cần ra sức diễn kịch trước mặt ba tôi!-Con à..Dì đã nói vậy con hãy bỏ qua đi-Ba nó đỡ lời-Bỏ qua? ba nghĩ mẹ với con k qtrong giống đối với ba vậy à..con sẽ k tha thứ cho người đã cướp mẹ ra khỏi cuộc đời con..và con biết ba k tin con nên con k muốn giải thích và các người hãy ra khỏi phòng tôi ngay lập tức!Giọng ứ lệ.. nó đáp lắc đầu ngao ngán ông ra khỏi phòng giờ đây ông vùi đầu vào công việc và gđ với ông thực sự rất áp lực!~~~Bệnh viện....-bác sĩ...vợ tôi saop rồi? người bác sĩ ngượng ngùng đáp-Bà Hạ không sao..nhưng đứa bé đã mất..chia buồn cùng gđ Như sét đánh ngang tay..ông ngã xuống con ông mất rồi sao? con bé Rya khóc ầm ỹ...-Mẫn Mẫn..em đừng buồn..rồi chúng ta sẽ xjh ra đứa con mới..chúng ta còn nhìu cơ hội mà quay mặt nơi #..bà ta nói-em cần yên tĩnh-Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mẫn Quân nhanh nhảu-Là Tiểu Từ đẩy mẹ xuống cầu thang..là nó đã giết chết em bé 1 sựn thực quá phũ phàng với ông!!!-Là...là Tiểu Từ sau khẽ gật đầu..ba ta bảo-Em sẽ k tha thứ cho nó..và nếu nó k thích em em sẽ cùng Rya dọn ra ngoài xiết nhẹ tay bà..ông nói..-Anh sẽ k để mẹ con em chịu thiệt~~Nó cứ lặng lẽ..và k hay biết chuyện gì sắp diễn ra 2 hôm sau..bà ta đc báo xuất viện~~~-Tiểu Từ...mày sẽ phải cuống gói ra khỏi nhà này..vì mày đã giết con của mẹ. Nó k hiểu những lời xàm bậy cô ta vừa nói nó bỏ đi thoáng thấy bóng ông về...cô ta lại tiếp-Trả em tao lại đây... Bốp!!! cô ta tát nó 1 cái thật mạnh nó k hiểu gì cả? chuyện gì đang diễn ra nó vồn đâu làm gì bà ta?-Sao cô giám đánh tôi hả?-tao còn làm nhìu hơn thế nữa!!!-Ba...-nó bật khóc gọi ông ấy khi thấy ông ấy chứng kiến tất cả nhưng k hề làm gì ba có còn là ba của con k???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.