Chương trước
Chương sau
CẢNH BÁO. CÓ H+ NẶNG. LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC.

Thấy tay của Du Mộc đang cố che thân thể cô, hắn thấy vướng víu, đầu giường đủ loại còng giam giữ người, còng chân, còng tay, còng xích dài,... Lục Doãn Cung tiện tay với lấy cái còng tay khóa chặt đôi tay của Du Mộc lại với đầu giường.

Du Mộc thấy vậy sợ hãi kêu lên:

" Thả tôi ra, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra…huhu " Du Mộc càng giãy giụa, người đàn ông trên người cô càng siết chặt cô lại khiến Du Mộc dần mất đi sức lực. Hắn gần như không thèm nghe lời cầu xin của Du Mộc, đôi mắt hắn đầy sát khí nhìn cô như muốn một tay nghiền nát.

Doãn Cung không nói gì, hắn cứ thế xé toạc luôn cả đồ lót của Du Mộc, bây giờ người cô đúng kiểu trần như nhộng. Đến lớp bảo vệ cuối cùng trên người cô cũng không còn, Du Mộc ấm ức rơi nước mắt nhiều hơn, người cô không ngừng run rẩy.

Hai quả đào tròn xoe hồng hào của Du Mộc bị hắn bắt chọn và nhào nặn đủ hình dạng trong bàn tay to lớn. Nụ hoa đỏ tươi đứng thẳng lên mặc cho hắn liếm láp, cắn lôi ra lôi vào, nghiến nhẹ giữa hai hàm răng… hắn lại ngẩng lên cưỡng hôn cô rồi cắn mạnh vào bờ môi mỏng đỏ mộng, Du Mộc bị hắn đay nghiến môi không thương tiếc, kết thúc nụ hôn sâu đậm là một sợi chỉ bạc nối từ môi Du Mộc sang môi hắn. Xong hắn lại điên cuồng cắn mút từ cổ xuống dưới phần eo bụng.

Du Mộc đến giãy giụa cũng không được, cô chỉ có thể nằm bất lực khóc lóc cầu xin hắn dừng lại. Hắn đi qua đâu, là nước bọt của hắn để lại nơi đó. Du Mộc chỉ run rẩy nhìn Lục Doãn Cung dày vò mình không cách nào phản bác.

Nhìn xuống phía dưới, nơi rừng sâu rậm rạp, đối diện với nó hắn nuốt nước bọt đánh ực rồi từ từ cúi xuống. Du Mộc thấy vậy liền cố gắng chút sức lực mà tránh né nhưng hai tay hắn đã giữ chặt thân dưới của cô, căn bản là không có cơ hội chống cự. Chỉ có thể kêu lên: "Đừng nhìn mà, thả tôi ra…Lục Doãn Cung, cầu xin anh đừng như vậy, tôi sợ lắm."

Hắn nhìn chăm chú vào nơi đó của Du Mộc mà không hề chớp mắt lấy một cái, cũng chẳng thèm nghe những lời cầu xin của cô. Hắn nâng hai chân của Du Mộc vắt qua hai bả vai rộng lớn của hắn, sau đó là vén lớp màn ở giữa hai chân của cô lên. Bông hoa hồng và viên kẹo nhỏ từ từ xuất hiện, hắn không kiềm chế được mà cúi xuống ngậm lấy viên kẹo nhỏ, hút vào miệng mà ăn ngon lành.

Hắn càng mạnh bạo mà cuống lên, bắt đầu ngậm trọn cả bông hoa lẫn viên kẹo vào trong miệng mà xì xụp, Du Mộc như bị kích thích mà người và hông đều nâng lên.

" Đừng mà… dừng… lại đi, bẩn lắm... aaá~"

Du Mộc càng rên, hắn càng kích thích mà húp trọn những ái dịch ngọt màu sữa chảy ra. Hai cánh hoa bị lôi ra lôi vào, đay nghiến đến mức sưng lên, tách hai cánh hoa ra, là một cái hang nhỏ sâu, hắn để lưỡi mình tiến thẳng vào sâu bên trong mà khuấy đảo, luồn lách khắp nơi.

Du Mộc trợn ngược mắt, cô sợ hãi liên tục kêu lên cầu xin hắn dừng lại.

Một cú động chạm mạnh, Du Mộc liền cảm giác như một tia điện giật qua sống lưng, bị giữ chặt không thể cử động, Du Mộc chỉ có cắn răng chịu đựng. Cô chắc chắn không còn dám trốn hắn nữa, không ngờ hắn nói câu "hậu quả không gánh nổi" lại là chuyện này. Du Mộc hối hận rồi.



Bấy giờ hắn mới dừng lại một chút, ánh mắt tà mị chiêm ngưỡng cảnh sắc đẹp đẽ trước mắt. Hắn vuốt tóc ra sau, mồ hôi chảy dài từ trên mặt hắn xuống và rớt từng giọt xuống đùi của Du Mộc khiến cô rùng mình và lạnh toát người.

Du Mộc run lẩy bẩy, cô thở gấp rồi mấp máy môi nhìn hắn với ánh mắt cầu xin: " Doãn Cung, tôi xin lỗi. Tôi không trốn nữa, sẽ không bao giờ giám trốn nữa, cầu xin anh... dừng lại đi được không? ". Du Mộc không hề biết, nếu hắn đã làm thì sẽ làm tới cùng. Cô càng cầu xin hắn, hắn sẽ càng hưng phấn như diều gặp gió.

Lục Doãn Cung bỏ ngoài tai những câu cầu xin của Du Mộc. Hắn quỳ đứng, tay rút thắt lưng với động tác cực nhanh và bởi bỏ chiếc quần vướng víu mà quẳng ra sau.

Chiếc quần sịp cuối cùng vừa được cởi bỏ, Du Mộc trợn tròn hai mắt nhìn, gương mặt cô đỏ ửng như ngồi bên bếp lửa. Quá sợ hãi, Du Mộc dùng hết sức lực cuối cùng mà lùi lên, cho hai chân ra ngoài vòng vây thoát khỏi người Lục Doãn Cung. Hắn thấy vậy liền lôi chân Du Mộc lại để cô nằm với tư thế ban đầu.

Du Mộc hoảng loạn cầu xin:

" Đừng! dừng lại "

" Được! Theo ý cô "

Cứ thế hai tay Doãn Cung nâng hông Du Mộc lên để hai chân cô tạo thành hình chữ M, hắn cạ cạ thứ to lớn đó vào hai cánh hoa của Du Mộc mà xoay xoay một vòng, do không có áo mưa, hắn đơn phương độc mã xông thẳng vào trong, nhấp mạnh một cú khiến Du Mộc điếng người, lần thứ hai hắn lại ra sức cắm thật sâu vào bên trong.

Du Mộc giật bắn mình, cô trợn mắt lên trời, miệng mở rộng, cổ họng như bị tắc thở. Cô kêu hắn "đừng dừng lại" ý muốn hắn không làm và dừng lại, chứ đâu phải ý cô là không được dừng lại. Hắn chắc chắn phải hiểu điều đó nhưng lại cố tình làm vậy. Đáng sợ quá rồi.

Nhìn xuống bên dưới, thứ đó nhấp mạnh hai cú như vậy rồi nhưng lại chỉ mới vào được có một nửa, hắn thấy vậy phải thúc liên tiếp hai lần nữa nó mới chui vào hẳn.

Du Mộc đau quá liền kêu lên "A~hahahh...đau, đau lắm!", miệng cô liên tục mở ra, đến cả nước bọt trong miệng cũng chảy ra ngoài, nước mắt thì chảy dài và nhiều tới mức ướt đẫm hết ga giường.

Phía dưới, thứ nước màu đỏ đậm bắt đầu chảy ra ngoài làm thấm ướt hết vùng kết nối đó của hắn và cô. Thậm chí còn chảy xuống chiếc nệm trắng bên dưới, hắn nhìn thấy vậy liền mỉm cười hài lòng.

"Không ngờ đây lại là lần đầu của cô, may mắn lần đầu của cô lại thuộc về tôi... tốt nhất là như vậy".

~Nhạc Tử~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.