Chương trước
Chương sau
Sau khi xác định được đối tượng cần cứu đang đứng ở vị trí nào, cụ thể số phòng giam là bao nhiêu?

Du Mộc bắt đầu tiến hành, vì ngách quá chật hẹp nên Du Mộc hành động rất khó. Cô giơ ống tre lên, nhấn nút nhỏ trên mặt ống tre và khởi động vài số. Du Mộc đặt chuẩn độ ngắm ở tầm mắt rồi nhắm chuẩn xác về phía người đàn ông tóc vàng và tóc trắng.

Du Mộc thổi một hơi nhẹ vào đầu ống tre, một cây kim châm nhỏ liền lao nhanh như vút sượt qua hai cửa kính trước mặt hai người đàn ông rồi ghim chắc vào bờ tường đá vôi bên kia.

Cây kim châm vừa được ghim vào bờ tường, Lộ Nhập Thượng và người đàn ông tóc trắng nhận ra ngay hướng kim châm di chuyển. Bọn họ đưa mắt ra phía ngách duy nhất nơi Du Mộc và Quinn đang ẩn nấp, bởi vì bọn họ biết chắc chắn có người đang đột nhập vào, toàn bể bên kia đều là bức tường nên chỉ có nơi đó mới có thể phóng ra được cây kim.

Những tên canh gác đương nhiên không phát hiện ra chiếc kim vừa được bay qua trước mắt của hơn bảy trăm người, bởi vì bọn họ chỉ là hạng tép riêu nhận lệnh đứng đó để canh chừng tù nhân giở trò. Làm gì có đôi mắt tinh thông hay những sắc quan nhạy bén.

Du Mộc và Quinn hơi thò đầu ra, cô và Quinn đều hành động giống nhau, đặt ngón tay lên miệng ra tín hiệu im lặng. Người đàn ông tóc trắng có vẻ nhận ra Quinn ngay lập tức, nhưng người đàn ông tóc vàng lại không nhận ra Du Mộc bởi vì anh ta không biết Du Mộc là ai? Nhưng khi nhìn thấy Du Mộc anh ta lại có chút ngạc nhiên bởi vì gương mặt của cô quá giống anh ta, xong ánh mắt lại chuyển sang tâm tư.

Sau khi biết đối phương nhận được tín hiệu của cô và Quinn, Du Mộc và Quinn tiếp tục quay vào bàn luận kế hoạch tiếp theo để giải cứu.

Ở bên trong, ngoại trừ Lộ Nhập Thượng và người đàn ông tóc trắng ra thì một số tù nhân khác cũng phát hiện ra Du Mộc và Quinn đang trốn ở trong ngách. Những người nhạy bén đó trông khá bá đạo và nguy hiểm, nhìn chung gương mặt bọn họ cũng phải trên dưới ba mươi tuổi. Những người không nằm trong danh sách cứu của Du Mộc và Quinn phát hiện ra cô và anh chắc chắn đều không đơn giản, người phụ nữ duy nhất trong số đó cũng phát hiện ra bọn họ.

Mặc dù không biết cô gái và chàng trai lạ mặt trốn trong ngách nhỏ đó là ai? Nhưng cô gái và cậu trai trẻ đó đến đây chắc chắn để cứu người. Nếu như vậy bọn họ có thể nhờ cậy vào Quinn và Du Mộc.

Du Mộc nhìn ra phía đằng sau lưng Quinn, nơi bậc thang cuối cùng và cũng là nơi không còn lối đi.



Không có một dấu hiệu nào nhận biết ở đó có cửa bí mật giống như có viên đá hay những thứ nhô ra từ bờ tường. Nhưng nếu ở đó có cầu thang lại chỉ dẫn tới đường cụt chẳng nhẽ lại chỉ có một ngách đi duy nhất cô đang đứng, ngách Du Mộc đang đứng hình như do đứt gãy địa hình tạo nên. Hai mặt khối nhũ giống như mới bị nứt, có vẻ bọn họ chưa kịp tân trang lại, nên chắc chắn nơi đó phải có một cửa nào đó dẫn tới chỗ khác.

Du Mộc đăm chiêu nhìn vài giây rồi quay ra nói với Quinn:

" Đột nhập thì có thể tùy cơ ứng biến, nhưng khi thoát ra chậm trễ một giây có thể mất mạng ngay lập tức. Bây giờ lối đi ở phía trong bao vây đều là tường. Chỉ có duy nhất một cửa động ở phía bên kia, nhưng bọn họ đi bằng cửa đó, nếu qua cửa đó chắc chắn sẽ có nhiều tên hơn nữa, như vậy khác nào tự mình chui vào hang cọp. Cách duy nhất chỉ có thể quay lại chân cầu thang kia, chắc chắn sẽ phải có một lối đi bí mật ở đó "

Quinn nghe Du Mộc nói có lý nên cũng gật đầu đồng ý. Anh không hiểu nhiều về mật khẩu hay những mật mã của các nhà tù và những thứ để mở cửa mật thất trong hang động, Du Mộc mặc dù cũng có lúc bất lực nhưng ít nhất cô ấy đã lần mò và mở được cửa mật thất. Nên lần này tất cả chỉ có thể nhờ cậy vào Du Mộc.

Du Mộc tiếp tục lên tiếng:

" Nếu cứu được người ra ngoài anh hỗ trợ bọn họ, tôi sẽ ra đó tìm cửa."

Quinn im lặng một lát rồi trả lời: "Được".

Du Mộc nhiều năm lăn lộn ăn cắp người trong tù nên cô biết rõ, nếu chưa cứu được người thì có thể để thời gian dư giả không cần gấp.

Nhưng một khi đã cứu được người thời gian sẽ cực kỳ quý giá, tới lúc đó dù chậm trễ một giây thôi thì một mạng người cũng liền bị cướp mất. Không thể chủ quan được, chưa nói đến đây là hang động. Du Mộc lại chưa từng cứu người ở những nơi như này nên việc thoát ra ngoài sẽ càng khó khăn. Nếu nói về mê cung Du Mộc chắc chắn không bao giờ bị lạc, nhưng nếu là lối đi dẫn tới mật thất lại toàn là những mật mã bằng viên gạch hay hòn đá thì Du Mục khó để giải nó vì từ trước tới giờ cô chỉ thông thạo các mật mã thông minh của nhà tù bình thường.

Du Mộc tiếp tục hỏi Quinn:



" Anh đi cứu người vậy anh có thể làm gì? "

Quinn im lặng vài giây rồi nói ra một câu khiến Du Mộc hơi sững người:

" Tôi chỉ có súng và khí độc, gặp ai sẽ lập tức giết người đó. Chỉ vậy thôi "

Du Mộc khá bất ngờ, không biết anh ta đi cứu người hay đi chơi. Chẳng biết có chịu mang theo não không? Anh ta có thể giết được nhiều người, nhưng nếu với số đông thì liệu xem đạn của ai sẽ nhanh hơn?

Tới lúc đó có khi chưa vào lòng địch đã mất mạng như chơi. Giống như vừa rồi, Du Mộc nếu không phải tinh nhanh và cảnh giác cao, cảm nhận có nguy hiểm đến gần thì Quinn đã mất mạng dưới hàng ngàn mũi tên kia rồi.

Du Mộc tiếp tục hỏi: " Vậy từ lúc đột nhập vào đây anh có kế hoạch nào không?"

Quinn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu khiến Du Mộc cạn lời. Chẳng biết cô bị đứt dây thần kinh nào mà lại đi hợp tác với tên này. Nhưng nhắc lại mới nhớ, nếu có khí độc lại thành có ích.

Khí độc của Quinn là một loại độc cực mạnh và nhanh thẩm thấu vào đường hô hấp và máu. Một khi bị trúng mà quá một tiếng không có thuốc giải, chắc chắn sẽ được một vé tham quan địa ngục.

Du Mộc không biết rằng thuốc độc và khí độc, Quinn chính là người chế tạo ra chúng.

~Nhạc Tử~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.