Chương trước
Chương sau
Owen là người sở hữu sòng bài Ma Cao này. Nhưng không chỉ sòng bài này mà anh ta còn sở hữu nhiều thứ hơn nữa, Owen là một ông trùm hắc đạo giấu mặt, có thể nói thế lực của người đó lớn hơn của Lục Doãn Cung gấp vài lần. Owen là một người chưa từng lộ mặt, tất cả mọi việc lớn bé đều giao cho Cao Ảnh Quân xử lý, còn người đó chỉ ngồi ra lệnh. Rất ít ai biết được khối tài sản to lớn đó là của Owen, bọn họ luôn nghĩ Ảnh Quân là người đứng đầu, có được mọi thứ. Đối với bọn họ, người đàn ông tên Owen này chưa từng tồn tại.

Tân Thiệu Nhâm nói rằng đã có được tài sản và được quyền thừa kế mọi thứ của Owen, như vậy là ông ta đã hơn Lục Doãn Cung một bậc, có thể đối đầu với Doãn Cung, khiến hắn ngày càng xuống dốc không phanh và buộc phải cúi đầu khuất phục trước ông ta.

Lục Doãn Cung vẫn lạnh lùng, hắn quay sang nói với Cao Ảnh Quân: "Là thật? Tài sản của Owen giờ thuộc về ông ta ư! Bằng cách nào?"

Cao Ảnh Quân im lặng, anh ta nhìn về phía Tân Thiệu Nhâm, giống như để ông ta trả lời câu hỏi. Tân Thiệu Nhâm hiểu ý, liền đắc ý cười, ông ta gác chân sang một bên, hai tay đan vào nhau rồi để lên đầu gối, mặt nhướng lên ra vẻ bản thân thanh cao:

" Cậu đừng cho rằng tôi nói dối, có giấy tờ bằng chứng luôn nhé, có luôn cả chữ ký của Owen trong này, giờ cậu chỉ là một hạt cát thôi, khôn hồn thì biết điều một chút may ra tôi sẽ nhượng bộ "

Doãn Cung nghe xong mỉm cười: "Ông nói có được tài sản của Owen… vậy ông đã từng gặp Owen chưa? Nếu thế lực của anh ta lớn hơn tôi mà lại đồng ý chuyển nhượng cho ông thì chắc chắn cũng phải gặp mặt một lần để xem ông có đủ tài năng để đảm nhiệm băng đảng và tài sản mà bao năm anh ta gây dựng không chứ chỉ?"

Bầu không khí càng căng thẳng, Lục Doãn Cung vẫn lạnh như núi băng, tia sát khí của hắn chẳng lan toả, chỉ bình thường. Nhưng Tân Thiệu Nhâm thì không như vậy, ông ta có vẻ bị nói trúng tim đen nên vô cùng tức giận:

"Quả thật tôi chưa từng gặp Owen, nhưng dù có tra ra như nào hay làm cách nào đi nữa thì cũng không có ai thấy được mặt của Owen, chẳng phải là người đó chưa từng tồn tại sao? Ha Owen gì chứ! Chỉ là cái biệt danh, rõ ràng người đứng đầu vẫn là Cao Ảnh Quân còn gì, tôi không cần biết Owen gì đó là ai? Hiện tại tôi đã có trong tay thế lực lớn hơn cậu, có phải cậu nên… "

Chưa kịp nói hết câu, Doãn Cung liền xen vào chặn đứng họng ông ta, hắn nói một mạch:

" Khủng hoảng tài chính trên thị trường chứng khoán, quy mô rất lớn nhưng lại làm việc bất chính, trọng tâm là buôn bán ma túy với số lượng lớn ở khắp nơi với diện rộng, đã vậy lại còn buôn bán trẻ em dưới mười hai tuổi. Là một đối thủ cạnh tranh xứng tầm với tôi nếu ông tự mình vươn lên, không phải cái ghế chính phủ của ông đang bị lung lay nên mới muốn chống lại tôi sao? Bây giờ ông bị mất đi cái ghế chính phủ gì đó, đã vậy lại còn không thể nắm chắc trong tay hai châu lục Âu-Phi mà vừa đoạt được, là vua ư? Tôi không cần biết làm thế nào mà một người có thế lực lớn hơn cả tôi là Owen lại đi giao cho ông quyền sở hữu tài sản và băng đảng Mafia. Đến cả hai châu lục và ghế chính phủ nắm trong lòng bàn tay mà ông cũng để vuột mất rồi như con rùa rụt cổ, ông nghĩ Owen sẽ giao sự nghiệp bao năm anh ta gây dựng cho ông để ông hủy hoại của anh ta ư, đấu với tôi? Ông cứ chờ thêm năm mươi năm nữa đi! "

Nghe Lục Doãn Cung nói xong, Du Mộc nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, cô và Thụy Nhan không khỏi nhịn cười, miệng tủm tỉm.



Thì ra Tân Thiệu Nhân sớm đã bị mất cái ghế chính phủ vì những việc làm của ông ta, vừa thu phục được Châu Âu và Châu Phi thì cũng bị lung lay. Ông ta trước giờ luôn muốn lật đổ Lục Doãn Cung, không biết ông ta dùng cách nào để Owen chuyển nhượng thế lực lớn như vậy cho một người trong tay sắp không còn gì. Nhưng dù có như vậy thì cũng không thể lật đổ Lục Doãn Cung. Du Mộc cũng không biết Doãn Cung có kế hoạch gì, chỉ biết rằng hắn đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi mấy trò vặt vãnh của Tân Thiệu Nhâm.

Du Mộc trước giờ cũng không biết nhiều về các thế lực lớn, ví dụ như của Hoắc Cẩn Kình, Tân Thiệu Nhâm hay Lục Doãn Cung. Hồi trước cô cũng không biết và đặc biệt còn một người nữa mà cô chưa từng nghe danh, chỉ biết là Lục Doãn Cung luôn nhắm tới người đó, có vẻ người bí mật đó là một nhân vật xứng tầm với hắn ta.

Tân Thiệu Nhâm nghe những lời đó của Doãn Cung xong thì tức giận, cả người như có những ngọn lửa xung quanh bốc cháy hừng hực, sắc mặt ông ta rất khó nhìn, tay siết chặt thành nắm đấm.

Nhìn Doãn Cung vẫn ung dung ngồi, ông ta không chịu được mà phẩy tay một cái. Cả năm mươi thuộc hạ của ông ta liền nhanh như gió, chỉ vài giây đã bao vây tất cả nhóm người của Lục Doãn Cung. Mười thuộc hạ bên Lục Doãn Cung cũng đứng bao vây Tân Thiệu Nhâm, bọn họ chĩa họng súng vào hai ông chủ lớn, ngón tay đặt vào cò chỉ chờ ra lệnh nổ súng. Du Mộc thấy vậy liền theo phản xạ làm hành động phòng vệ. Cô quay ra nhìn Doãn Cung và Thụy Nhan, hai tên đó người đứng người ngồi vẫn cứ bình thản, cô nhíu mày, chẳng nhẽ bọn họ không biết thế nào là nguy hiểm, chết tới nơi rồi mà còn ngồi yên rồi tỏ vẻ mặt kiêu ngạo.

Tân Thiệu Nhâm thở hắt hơi, ông ta cười thầm, mặt nghênh ngang: "Lục Doãn Cung! Cậu đánh giá thấp về tôi quá rồi, làm loạn ở địa bàn của tôi, cậu không nghĩ là tôi chuẩn bị những gì sao? Hôm nay dù có chết ở đây, tôi cũng phải kéo theo cậu, hạ màn được rồi đấy! "

Tân Thiệu Nhâm vừa nói xong câu cuối, tất cả họng súng đều nhắm thẳng vào một Lục Doãn Cung, nhắm thẳng vào đầu hắn, ngay cả mười thuộc hạ của hắn cũng chĩa súng vào người hắn.

Du Mộc được một phen bất ngờ, không ngờ Lục Doãn Cung lại bị phản bội, không biết bọn họ não có vấn đề hay gì mà lại chĩa súng vào đầu hắn. Chắc chắn là đang muốn chết đây! Nhưng Lục Doãn Cung và Thuỵ Nhan vẫn đứng yên xem trò, bọn họ có vẻ khá thích thú, rõ ràng là cái chết gần đến nơi vậy mà bọn họ vẫn không có phản ứng gì là sợ hãi. Bọn họ không sợ chết nhưng cô sợ chết, đang yên đang lành lôi cô vào cái sự việc phức tạp này, đúng là số sui tận mạng thì mới gặp phải Lục Doãn Cung.

Tân Thiệu Nhâm bỗng cười lớn, giọng cười chua loé vang khắp căn phòng nghe thật rợn người. Ông ta vừa cười lớn vừa bước tới đầu bàn bên kia, tới gần Lục Doãn Cung, ông ta chống hai tay lên bàn, người hơi khom nhìn Doãn Cung với ánh mắt gian tà, miệng liên tục cười đắc ý:

" Sao nào? Cậu không ngờ tới phải không, không ngờ thuộc hạ của mình lại phản bội mình đúng không? Cảm giác thuộc hạ chĩa súng vào đầu chủ nhân sẽ ra sao nhỉ? Có phải bị mất đi những con chó trung thành này nên cậu muốn khóc rồi đúng không? Hahaha… "

Lục Doãn Cung lập tức lên tiếng: "Vậy ông có muốn thử cảm giác đó không? " Vừa nói, hắn vừa đeo đôi găng tay đen vào.

Tân Thiệu Nhân tức giận, đường gân xanh trên mặt nổi rõ, ông ta nghiến răng: " Mày!... " Chưa kịp nói xong thì Doãn Cung chặn ngang, hắn đưa tay lên miệng rồi phát ra âm thanh "Sụyt" ra ý muốn ông ta im lặng.

Cùng lúc đó tất cả họng súng của cả thuộc hạ của ông ta và cả thuộc hạ của hắn đều chuyển hướng họng súng, quay về phía đầu Tân Thiệu Nhâm, ông ta không còn đường lui liền đứng im thít, mặt tái xanh lại. Du Mộc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc thì bọn họ chĩa súng vào Doãn Cung, lúc thì chĩa vào Thiệu Nhâm, rốt cuộc ai mới là người bị phản bội.



Đúng lúc đó Lục Doãn Cung lên tiếng:

" Thế nào? Cảm giác vừa rồi ông nói bây giờ cảm nhận được rồi chứ? Có thể nói tôi nghe cảm giác đó không? "

Hắn nhếch môi cười, nụ cười đầy tà khí, nhưng ma mị tới mức chết chóc khiến tên Thiện Nhâm có chút sợ hãi, ông ta đổ mồ hôi hột, miệng lắp bắp:

" Ch… chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao!? "

Lục Doãn Cung phẩy tay, Cao Ảnh Quân đột nhiên đứng dậy bước ra phía sau lưng hắn, anh ta đứng chắp hai tay lên phía trước cúi đầu nói dõng dạc:

" Chào mừng đại đế Owen quay trở lại "

Du Mộc lại càng thêm ngơ ngác, đại đế! Ai? Ai là đại đế? Tân Thiệu Nhâm cũng ngạc nhiên không kém.

Lục Doãn Cung bắt đầu nói:

" Ông không tò mò về Owen sao? Ông nghĩ hắn chưa từng tồn tại. Vậy để tôi nói cho ông biết, Owen… người mà ông nói rằng có thế lực lớn hơn tôi mà ông đã có được, chính là thân phận thứ hai của Lục Doãn Cung tôi, còn Cao Ảnh Quân là thuộc hạ của tôi. Ông nói Ma Cao là địa bàn của ông, từ bao giờ Ma Cao của tôi lại được quyền thừa kế từ ông vậy? Ông có biết tại sao những quyền lực trong tay của mình đều bị lung lay ngay cả cái ghế chính phủ ông đang ngồi vững không? Đó chính là do ông ngu, hấp tấp sẽ làm hỏng sự việc. Bây giờ ông đã biết tôi có hai thân phận là Lục Doãn Cung và Owen, vậy tôi có nên trừ khử ông để triệt tiêu hậu quả sau này không nhỉ? "

Bấy giờ Tân Thiệu Nhâm mới nhận ra mọi chuyện, ông ta lẩm bẩm: " Đúng là… thuyền lật trong rãnh nước! " dù không to nhưng đủ để tất cả người trong căn phòng đó nghe thấy.

~Nhạc Tử~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.