“Và cậu thì…” Triệu Khánh nói dở, mắt trừng lớn nhìn Phạm Tử Cơ như một con heo xử hết dĩa trái cây mà phải hai ba người đàn ông mới ăn hết kia.
“Sao?” Phạm Tử Cơ nhai trái cây, không quên mút sạch nước dính trên ngón tay, tiếp tục mời gã: “Đào ăn cũng ngon lắm, cậu thử mà xem.”
Y tá đứng cạnh nói nhỏ: “Hôm nay anh Diêu ra ngoài mua trái cây hai lần…”
Triệu Khánh nghẹn họng, Phạm Tử Cơ làm như không thấy, y tá thở dài, bệnh nhân rất phối hợp, người không bị bệnh kia càng khiến người ta đau đầu gấp trăm lần so với người bị bệnh. Đương nhiên, tất cả cũng do bệnh nhân quá dung túng.
Vô cùng bất đắc dĩ, Triệu Khánh cùng y tá nhìn Diêu Hoa như người thần kinh đang thoăn thoắt hai tay thon dài, nhìn trái cây anh gọt ngày càng nhiều, hai người cùng run lẩy bẩy.
Có khi nào Phạm Tử Cơ không bệnh chết mà sẽ no chết?
Chân Phạm Tử Cơ không bị thương nặng, không thể bị trời phạt thành tàn phế; nhưng não chấn động rất nghiêm trọng, vừa đứng lên liền cảm thấy choáng váng nhưng lâu dần cũng tìm ra cách giải quyết, đó là cầm chặt tay Diêu Hoa, chóng mặt thế nào hắn cũng bình tĩnh lại ngay được. Vì thế mỗi khi đi ngủ, mặc kệ Diêu Hoa im lặng thế nào, lạnh lùng ra sao thì hắn vẫn ôm anh ngủ, ngủ sâu bệnh cũng mau khỏi, sẽ không choáng váng như vậy nữa, đầu không đau, sức lực cũng khôi phục dần, có thể xuống giường đi lại đôi chút. Diêu Hoa đi tắm hắn cũng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-da-can/1214282/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.