Huy nhẹ nhàng áp bàn tay lành lạnh của Đan lên má mình, rồi đặt vào đấy những nụ hôn da diết.
_ Đan à! – Huy thì thầm tựa như Đan vẫn nghe anh – Em có biết ngay từ lần đầu
gặp em ngày ấy, anh đã biết rồi sẽ có ngày hôm nay không? Phải, ngay từ khi em
bước vào văn phòng Đoàn với đôi má đỏ bừng vì chạy đã khiến tim anh chao đảo
mất rồi. Đã thế lại còn đôi mắt tinh nghịch khi em nói câu xin lỗi chẳng mấy thật
lòng với thầy bí thư nữa chứ. Giờ thì anh mới biết, anh đã yêu em từ giây phút ấy,
một cách giản đơn và màu nhiệm như thế. Rồi chúng ta đi bên nhau như những
người bạn, nhưng em nào biết khát khao muốn được nắm lấy tay em, muốn được
bảo vệ em chưa phút nào nguôi ngoai trong anh. Nhưng anh buộc mình phải kiên
nhẫn, phải đợi cho tất cả những nỗi đau trong em được xoa dịu và lắng đi. Và rồi,
anh cũng đợi được ngày ấy, ngày em bước về phía anh, ngày em chấp nhận mở
rộng cửa trái tim mình một lần nữa. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời này, anh hiểu
thế nào là hạnh phúc trọn vẹn.
Huy dừng lại đôi chút, thoáng nghĩ ngợi rồi lại tiếp tục…
_ Nhưng rồi, anh đã làm một việc mà có lẽ cả đời này anh không thể nào có thể tha
thứ cho bản thân mình. Trong suốt năm năm ấy, anh không thể nào xóa đi được
hình bóng em dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259587/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.