“Ép buộc trái tim yêu một người và trái tim tự nguyện yêu một người là hai việc khác nhau hoàn toàn khác nhau”
“ Ngày ấy, ở cái tuổi 18, mẹ cũng biết yêu và được yêu. Nhưng ở vào những tháng năm đầy khói lửa ấy, tình yêu với một người bộ đội là sự đợi chờ dài đằng đẵng, dường như không hồi kết. Đã từng ước hẹn, đã từng hứa sẽ đợi ngày hòa bình để nên duyên vợ chồng cùng nhau, nhưng rồi chiến trường ngày ấy đã mang đi mất người mẹ yêu thương. Ngày giấy báo tử của người ấy gửi về, mẹ như chết lặng, không còn biết phải đối mặt với mọi thứ xung quanh như thế nào. Từ ấy, mẹ sống như một cái xác vật vờ vì nhớ thương. Nhưng từ trong sâu thẳm, một niềm tin thôi thúc mẹ rằng, người ấy, vẫn còn đâu đó trên thế gian này, trái tim mẹ vẫn tin rằng người ấy còn sống.
Rồi hòa bình lập lại, những người lính năm xưa trở về quê hương.
Và khi ấy, những niềm tin trong mẹ thực sự bị dập tắt một cách nghiệt ngã vì trong đoàn quân khải hoàn trở về ngày hôm đó, không có người mẹ yêu thương. Lần này thì mẹ thật sự sụp đổ, thật sự đánh mất tất cả chút mạnh mẽ cuối cùng mà bao năm qua mẹ bấu víu, khi phải chấp nhận rằng, mẹ đã mất đi người ấy.
Rồi ba con xuất hiện như một người cứu rỗi cuộc đời mẹ. Ông ấy đã vực mẹ dậy bằng một tình yêu bao dung và chứa chan sự cảm thông. Ban đầu mẹ dùng mọi cách để cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259583/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.