Trở vào nhà, Đan vào phòng và khóa trái cửa lại. Cô biết hành động lúc này của mình chẳng khác nào một đứa trẻ đang hờn dỗi, nhưng cô không thể nào buộc bản thân làm khác.
_ Mở cửa cho anh đi Đan! – Huy lên tiếng, giọng nói đượm vẻ mệt mỏi cùng tuyệt vọng khiến trái tim Đan đau nhói. Cô đã… khiến anh trở nên như thế này sao? Đan tự khinh bỉ chính bản thân mình, bởi ngoài sự ích kỉ, cô có thể cho anh những gì?
Huy không thể làm gì hơn khi đây là căn phòng duy nhất trong căn nhà này mà chỉ có mình anh có chìa khóa dự phòng. Nhưng giờ đây, chiếc chìa khóa ấy lại đang ở trong chính căn phòng kia.
_ Đan à, ba xin lỗi, ba sai rồi. Mở cửa đi con, ba sẽ giải thích tất cả, những chuyện trong quá khứ, ba sẽ nói tất cả với con. – Ông Hà đau khổ lên tiếng. Quá khứ chẳng phải nên ngủ yên cùng năm tháng hay sao? Vậy sao giờ đây lại có thể bị xới tung lên thế này? Xới tung lên để biết bao vết thương lại rỉ máu, xới tung để phơi bày những sự thật nghiệt ngã đến thê lương…
_ Con à, mở cửa cho ** đi con. Đừng tự hành hạ bản thân mình như thế. Nhìn con như vậy, mọi người đau lòng lắm. Con không để ý đến ba con và ** cũng được, nhưng lẽ nào con cũng muốn kéo Huy xuống cái hố tuyệt vọng ấy sao? Thằng bé đã vì con mà khổ sở lắm rồi! Con đừng khiến Huy sống dở chết dở nữa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259581/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.