“Quá khứ, rồi sẽ có một ngày giết chết những ai cứ mãi bám chặt lấy nó…”
Máu từng giọt rơi thấm đẫm nền đất, mỗi lúc một nhiều hơn…
Cái chết nhẹ nhàng như thế ư, không đớn đau, không mệt mỏi. Ánh mắt đang nhắm nghiền của Nhã Văn dần mở ra, và những gì đang diễn ra khiến cô choáng váng. Tại sao lại là anh?
Phải, cô không hề cảm thấy đau đớn bới có một bàn tay đã ngăn con dao oan nghiệt ấy lại, đôi tay của một người, mà cô cứ ngỡ cả một đời sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại nữa. Đôi mắt ráo hoảnh phút chốc ngập đầy nước, môi mấp máy không nói nên lời.
Nguyên nắm chặt con dao trong tay, cảm giác đau đớn đến tận tế bào nhỏ nhoi. Anh đã đến đây cùng Huy từ lúc đầu nhưng Nhã Văn lại không hề biết. Nguyên hiểu, những nỗi đau như thế chẳng phải dễ dàng gì để vượt qua. Anh đồng cảm với Nhã Văn hơn là trách cứ. Năm ấy, anh cũng đã bắt gặp sự thảng thốt này trong dáng vẻ của Nhã Văn để rồi đến bên cô, che chở cho cô như một người em gái.
_ Anh… Ng..uyên…. – Nhã Văn lắp bắp, đôi mắt mở to hết cỡ, từng giọt nước mắt trong vắt lăn dài trên đôi má tái nhợt.
_ Ngoan nào! – Nguyên cố gắng đánh lạc hướng Nhã Văn, đôi tay vươn tới như muốn ôm lấy cô – Đừng làm tốn thương mình nữa, có anh ở đây rồi.
_ Không được, em không còn đường lui nữa rồi. – Nhã Văn định thần lại, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259562/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.