Và cuối cùng…
Linh gần như chạy về phía Đan, cả hai ôm chầm lấy nhau… Linh bật khóc nức nở…
_ Cuối cùng mày cũng đợi được đến ngày này. – Linh gạt nước mắt, mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện duyên dáng.
_ Ừ. – Đan cũng chỉ nói bấy nhiêu, một giọt nước mắt không kìm được khẽ tuôn rơi.
Huy thấy thế thì muốn bước về phía cô nhưng Thiên ngăn lại…
_ Nếu không muốn làm bia đỡ đạn của hai tiểu thư ấy thì đứng yên ở đây một lát đi. – Thiên chạm cốc rượu của mình vào cốc Huy. Vừa nãy khi Linh chạy, Thiên muốn thót hết cả tim, nhưng dằn lòng không bước lại, để hai cô gái mặc sức tâm tình…
_ Chàng họa sĩ, những năm qua tiếng tăm của mày cũng không tệ nhỉ? – Huy đá đểu
_ Tất nhiên, mày có bao giờ thấy Dương Minh Thiên này làm chuyện gì mà không gây tiếng tăm không?
_ Quả thật, không nói những câu buồn nôn này, không phải là mày. – Huy bật cười
Dứt lời, cả hai quay sang nhìn hai cô gái đứng gần đấy, ánh mắt đầy yêu thương. Không biết họ đang nói gì, chỉ biết Linh đang hươ chân múa tay loạn xạ, chẳng cần chú ý gì tới hình tượng, trong khi Đan thì bật cười ngặt nghẽo. Đến lúc này, thì Thiên chẳng thể đứng yên nổi nữa…
_ Em có thể đứng yên giùm anh một chút được không? – Thiên cau mày nhìn Linh
_ Em… - Bất chợt Linh đỏ mặt
Đan nghi hoặc nhìn hai người. Tại sao Thiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259550/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.