“ Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em”
- Pu-skin-
Khi ấy cô bé Đan chỉ mới 5 tuổi thôi. Vì vậy khi thấy bên cạnh nhà mình xuất hiện một người tóc vàng hoe, da trắng, mắt xanh đại dương thì cô bé đã hét toáng lên rồi chạy một mạch vào nhà khóc bù lu bù loa khiến ba và vú Hà được một phen hoảng hốt. Sau này họ vẫn thường mang chuyện này ra trêu cô bé.
Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên và một lúc sau vú Hà trở vào cùng cậu bé ấy. Đan sợ hãi nấp sau lưng ba mình…
Nhưng cậu ấy vẫn bước tới lễ phép chào ông Hà, rồi len lén đặt vào tay Đan cây kẹo đủ màu hình trái tim…
Chỉ một cái kẹo mà Đan đã không sợ cậu ấy nữa!!!
Từ ấy, trong cuộc sống của Đan, xuất hiện cái tên ấy rồi từ từ khắc sâu vào tận tâm khảm.
Trax- người bạn, người anh trai thân thiết của cô.
Tuổi thơ Đan là những ngày tung tăng thả diều trên cánh đồng cỏ trước nhà, là những lúc Trax đến lớp đón Đan về nhà. Cứ như thế cho đến một ngày…
_ Anh phải đi! Angel của anh?
_ Đi? Anh đi đâu? Anh sẽ về với Angel chứ?- Đan ngơ ngác
_ Trở về Thụy Sĩ!- Giọng Trax trở nên xa xôi
_ Sao anh phải đi?
_ Ba anh xong việc ở đây rồi! Anh phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259514/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.