“ Nhớ về một người, nhớ tất cả, nhớ những gì nhỏ nhặt nhất! Bấy nhiêu thôi? Chưa đủ để gọi là yêu!”
“Vâng cậu ấy là Khôi Nguyên. Bạn có thể gọi người ấy là gì cũng
được. Bởi khi ấy với tôi, cậu ấy vừa là người anh trai, vừa là người bạn và
cũng có thể xem là mối tình đầu.
Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là cuối năm lớp 9. Hôm ấy tôi một mình
ở quán trà sữa- một nơi có thể coi là yên tĩnh nhất giữa lòng thành phố không
biết ngủ ấy.
Lúc ấy tôi mải mê theo đuỗi những suy nghĩ của riêng mình nên
chẳng hề biết có một người đang ngồi vào phía đối diện. Khi tôi quay lại thì rất
bất ngờ khi nhận ra cậu ấy…”
Miền kí ức đang từ từ sống dậy. Đan cố gắng sắp xếp những mảng
ghép quá khứ kia….
_ Anh là ai?- Đan nhớ như in câu đầu tiên mình đã nói với Nguyên
Nhưng người con trai đáng ghét ấy không trả lời lại cô bé, chỉ nhìn
Đan chăm chú rồi khẽ nhếch môi tạo nên một nụ cười…
Một nụ cười vô cùng lạ lẫm.
Không phải khinh bỉ
Không phải vui vẻ
Không phải đau đớn hay thất vọng….
Một nụ cười mà tới tận bây giờ hay chính xác ngay cả lúc này Đan
cũng không thể lí giải nổi. Nhưng không thể phủ nhận đó là một nụ cười đẹp
, rất đẹp, chỉ dành riêng cho cậu ta…
Nếu lúc đó là những cô gái khác ắt hẳn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-mat-bo-cong-anh/3259500/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.