Ngay khi Thẩm Lưu Sấm dứt lời, đèn đỏ biến thành đèn xanh, tiếng kèn xe ngoài cửa sổ cắt ngang sự im lặng giữa hai người. Ngụy Hủ An quay đầu tiếp tục lái xe. Hắn cho là mình đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần với mọi câu hỏi của Thẩm Lưu Sấm, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới câu “bình phong” của cậu. Nhưng đây cũng không phải là ngày đầu tiên hắn quen biết Thẩm Lưu Sấm, giờ hắn đã có thể chuyển kênh cấp tốc, bắt kịp tư duy chạy lung tung của cậu, hắn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không phải, cô ấy biết chuyện anh chỉ thích đàn ông.” Thẩm Lưu Sấm nắm lấy dây an toàn trước ngực ngửa đầu ra sau, khó tin nói: “Ý anh là Lâm Vi tình nguyện làm bình phong cho anh hả?” Đôi môi muốn mở miệng nói chuyện của Ngụy Hủ An bất đắc dĩ mím chặt, hắn nghĩ thầm may mà Thẩm Lưu Sấm và hắn không thể sinh con, trong nhà có một tên ngốc đã đủ rồi. Hắn không trả lời, chỉ tìm một nơi ven đường dừng xe lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Thẩm Lưu Sấm hỏi ngược lại cậu: “Cho nên chuyện em để ý là Lâm Vi có làm bình phong hay không?” Thẩm Lưu Sấm vô tội mở to mắt, cậu không hiểu mình đã chọc Ngụy Hủ An chỗ nào, nhưng xem ra bây giờ cách tốt nhất là phủ nhận, cậu nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên không phải!” Ngụy Hủ An không nói lời nào, chỉ nhìn cậu, ra hiệu cậu nói tiếp. Thẩm Lưu Sấm làm bộ ho hai tiếng, cậu có chút căng thẳng giống như không kịp lập dàn ý khi làm bài văn, cậu chỉ có thể nghĩ đến đâu viết đến đó: “Điều em để ý hơn là… À, ừm, chúng ta đã kết hôn, đúng vậy! Anh là chồng em, sau đó em đột nhiên biết trước đây chồng mình từng có một vị hôn thê, cô ấy xinh như hoa, có lý tưởng có tài năng, kỹ thuật diễn siêu đỉnh, đạt được rất nhiều giải thưởng…” “Ừ.” Ngụy Hủ An cảm thấy nếu mình không ngắt lời cậu, cậu có thể kể làu làu thông tin về Lâm Vi. Thẩm Lưu Sấm cảm thấy sắc mặt Ngụy Hủ An tệ hơn, cậu kịp thời dừng lại đúng lúc, trở về chủ đề chính: “Tóm lại, em đột nhiên biết chồng em từng có một vị hôn thê hết sức ưu tú. Đúng, rất ưu tú, nhưng trước giờ em không biết.” Trong nháy mắt cậu cảm thấy mình đã hiểu luận điểm chính của bài văn này, không cần lo lạc đề, thậm chí còn có hi vọng đạt điểm cao! Cậu đi thẳng vào vấn đề, phân tích sâu sắc, lời văn mạch lạc: “Cho nên em rất để ý chuyện này, để ý có phải giữa anh và cô ấy từng có tình cảm sâu đậm không, có phải hai người vẫn luôn giữ liên lạc không, tại sao anh không nói em nghe chuyện này, có phải anh cố tình giấu không… Tóm lại là em ghen!” Một câu trả lời rất hoàn mỹ, đương nhiên không bao gồm phần bổ sung của cậu: “Nhưng em cảm thấy một người đàn ông đồng tính kết hôn với phụ nữ cũng rất đáng lưu ý.” Thẩm Lưu Sấm là điển hình cho kiểu hễ sợ là nói nhiều, nói xong một câu cậu còn nói thêm câu nữa: “Thật ra em cũng không ghen lắm, bởi vì anh căn bản không thích phụ nữ.” Cậu nhanh chóng nhìn Ngụy Hủ An một cái, tiếp tục bổ sung: “Hơn nữa người kết hôn với anh bây giờ chính là em.” Nhìn thêm cái nữa, cậu bổ sung nốt: “Vả lại em biết anh chỉ thích em.” Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Ngược lại em cũng chỉ thích anh.” Ngụy Hủ An vẫn im lặng, Thẩm Lưu Sấm đợi mấy giây rồi nhắc nhở: “Em nói xong rồi.” Sắc mặt của Ngụy Hủ An không rõ vui hay giận, hắn ngồi đó đột ngột yêu cầu: “Hôn anh một cái.” Thẩm Lưu Sấm ngẩn ra một giây, sau đó hớn hở cởi dây an toàn vươn nửa người sang hôn hắn. Hôn xong một cái, cậu lại hôn thêm cái nữa, ra vẻ thần bí nói: “Phúc lợi cho fan đó, anh là người xem may mắn, mua một tặng một.” Khóe miệng được hôn giống như có một con bướm đậu lại một thoáng, Ngụy Hủ An nở nụ cười vui sướng đang định cúi đầu hôn lần nữa thì đối diện với đôi mắt cảnh giác của Thẩm Lưu Sấm: “Không được chơi trên xe.” Ngụy Hủ An bật cười, giơ tay nhéo hông cậu: “Về thôi, ngồi yên.” Sau khi thắt chặt dây an toàn, xe tiếp tục chạy về nhà. “Từ nhỏ anh và Lâm Vi đã là bạn học chung, cũng coi là bạn bè. Đương nhiên cô ấy cũng là bạn với Ngụy Mộc Vũ, Lâm Vi là một cô gái thông minh, biết cách tìm kiếm sự cân bằng giữa các mối quan hệ.” Ngụy Hủ An nhìn phía trước, qua lớp kính là con đường không ngừng lùi lại và ánh chạng vạng bao phủ khắp nơi. “Ban đầu Lâm Vi tiến vào giới giải trí nhà cô ấy cũng không ủng hộ, sau đó cũng dần dần chấp nhận, nhưng lúc nào cũng giục cô ấy kết hôn, đương nhiên họ không chấp nhận đối tượng kết hôn trong giới giải trí. Sau đó cô ấy mang thai ngoài ý muốn, sau khi bị sẩy thai nhà cô ấy biết chuyện, ép hỏi cô ấy đối phương là ai. Tiếp đó anh và cô ấy đính hôn.” Ngụy Hủ An rất bình tĩnh tự thuật, nhưng Thẩm Lưu Sấm kinh ngạc đến mức không thể khép miệng, đây mới là nội dung cốt truyện nên xuất hiện trong mấy truyện tổng tài bá đạo chứ. May mà lần này não cậu không chập mạch, không hỏi mấy câu như “Anh là cha đứa trẻ à”, cậu cười trêu chọc: “Trước đây anh toàn nói xấu cô ấy trước mặt em, không ngờ anh nhiệt tình với bạn bè như vậy đấy.” Ngụy Hủ An nghe vậy thì cười một tiếng: “Đương nhiên anh sẽ không giúp không công. Anh đính hôn với cô ấy, có được sự ủng hộ của nhà cô ấy, Ngụy Mộc Vũ chỉ đành ngoan ngoãn đến trường giảng dạy, mở câu lạc bộ nghe tên là biết rất ngu đần.” “Sao Lâm Vi không tìm Ngụy Mộc Vũ? Chẳng phải anh nói quan hệ giữa cô ấy và hai người cũng như nhau à.” Lúc này xe chạy vào bãi đỗ xe, Ngụy Hủ An rút chìa khoá ra, trả lời: “Bởi vì trước đây Ngụy Mộc Vũ từng thích cô ấy.” Nghe tới đây, trong nháy mắt Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình vừa không hiểu rõ lắm vừa hiểu rõ một cách mơ hồ. Đột nhiên cậu hồi tưởng lại lúc Ngụy Mộc Vũ nhét hai tấm vé xem phim cho cậu, có thể là cậu suy nghĩ nhiều, nhưng trực giác cậu mách bảo nếu không đụng phải cậu, Ngụy Mộc Vũ mua hai tấm vé nhưng cuối cùng sẽ không đi xem. Họ đứng trước thang máy chờ đợi con số đếm ngược trên màn hình. Thẩm Lưu Sấm nói: “Có lẽ bây giờ anh ta vẫn còn thích. Nói sao nhỉ, em cảm thấy Ngụy Mộc Vũ trừ cái mồm thối ra thì thật ra cũng không xấu xa lắm, đúng không?” Cậu luôn khoan dung với những người gặp khó khăn trong tình cảm, chỉ chốc lát cậu đã xóa bỏ thành kiến và chán ghét trước đây. “Tin anh, chờ đến khi em gặp và nói chuyện với cậu ta lần nữa, em sẽ không nghĩ như bây giờ.” Mãi cho đến khi đi vào thang máy về đến nhà, Ngụy Hủ An cũng không nói gì thêm. Cửa nhà mở, bên trong đen kịt. “Cậu ta không xấu, ngoại trừ nói chuyện khó ưa ra, cậu ta chưa làm ra chuyện gì tày trời. Thật ra cậu ta không thích những thứ như danh lợi, tranh đoạt, quy tắc. Cậu ta cũng không muốn bại bởi anh, bởi vì cạnh tranh là chủ đề chính giữa anh và cậu ta từ nhỏ đến lớn, hay nói cách khác là ý nghĩa tồn tại.” Cái tay định bật đèn của Thẩm Lưu Sấm dừng lại, giọng của Ngụy Hủ An tiếp tục vang lên trong bóng đêm: “Anh và cậu ta chưa từng hưởng thụ cảm giác có cha mẹ kề bên bao giờ, cha anh đã chết trong cái đêm say túy lúy nào đó, bằng không thì cũng không chỉ có hai thằng con trai. Sau khi ông nội mang anh và cậu ta về thì số lần bọn anh được gặp mẹ cũng không nhiều, rất mỉa mai, mỗi lần nhắc đến người nhà thì anh phát hiện Ngụy Mộc Vũ là người xuất hiện nhiều nhất trong quá trình trưởng thành của anh. Nhưng không ai trong bọn anh nói ra cả. Có những lúc trong lòng anh sẽ nghiêm túc coi cậu ta là em trai.” Thẩm Lưu Sấm ôm lấy hắn, hai bóng người lặng lẽ hòa vào nhau trong bóng đêm. Hồi lâu sau, Ngụy Hủ An mở đèn, ánh sáng kéo đến đột ngột khiến bầu không khí hơi ngưng đọng, có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ nói lại những lời lúc nãy lần hai, ánh sáng khiến hắn lúng túng. Giống như là vì cố gắng bỏ qua những cảm xúc này, hắn ra vẻ thoải mái nói: “Đương nhiên, cậu ta chủ động đến trường dạy học chủ yếu là vì không bằng anh.” Nhưng qua một lúc lâu người trong lòng vẫn không có phản ứng, hắn cúi đầu xem thì thấy Thẩm Lưu Sấm đã tựa trên người hắn ngủ thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]