Thẩm Lưu Sấm đặt cột kẹo hồ lô vào góc phòng khách, trông nó còn rất giống một tác phẩm nghệ thuật, chỗ kẹo hồ lô để trống còn có thể cắm hoa. Chắc chắn chưa có ai cắm hoa như thế, cậu cảm thấy hôm nay mình là một nghệ thuật gia.
Đến tối nghệ thuật gia Thẩm Lưu Sấm vẫn kiên trì tự nấu ăn.
Mùi vị món ăn lần trước cậu làm thật ra vẫn ổn, chỉ là nấu hơi lâu một chút thôi. Quen tay hay việc, buổi tối cậu vẫn làm món bò kho khoai tây kia, đồng thời vẫn bảo Ngụy Hủ An gọi thêm đồ ăn ngoài.
Lần này cậu tiến bộ nhanh chóng, nấu xong thì đồ ăn ngoài cũng đã tới.
Không biết Ngụy Hủ An đặt đồ ăn ở đâu, ban đầu Thẩm Lưu Sấm cảm thấy món ăn mình làm đủ cả hương lẫn vị, nhưng sau khi đặt nó bên cạnh đồ ăn ngoài, trong nháy mắt nó biến thành đồ bỏ.
Hừ, cậu bĩu môi, đũa vẫn giơ đến đĩa đồ ăn ngoài.
“Chẳng phải buổi trưa chúng ta ăn món này rồi hả?” Cậu nhíu mày chỉ vào đĩa thịt bằm xào cần tây hồi trưa mới gặp.
“Em có ăn không?” Ngụy Hủ An gắp miếng khoai tây đầu tiên, nhẹ nhàng hỏi lại cậu.
Thẩm Lưu Sấm không nói gì nữa, bắt đầu ăn cơm, không chạm đến một miếng cần tây.
“Bảo bối, không được kén ăn.” Giọng của hắn rất tùy ý. Nếu hắn đã nói một cách thuận miệng như vậy, đương nhiên Thẩm Lưu Sấm cũng thuận tai nghe, còn khăng khăng trả lời: “Tôi không ăn.”
“Ăn một bữa 100 đồng.”
Thẩm Lưu Sấm dừng đũa lại, tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-loc/1799530/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.