Bùi Chước ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên gặp ác mộng.
Ánh sáng trong cơn ác mộng rất mờ mịt, anh loạng choạng bị thứ gì đó đuổi theo, anh đẩy hết bàn ghế trong phòng học sang một bên rồi chạy về phía trước.
Anh vừa chạy vừa thở hổn hển, vẫn đang băn khoăn không biết Lục Lẫm đang đợi mình ở đâu.
Khí tức ngột ngạt ẩn nấp trong bóng tối phía sau ngày càng đến gần, khiến anh lúc rẽ hướng suýt ngã xuống cầu thang.
Nhưng khi anh đứng vững nhìn xuống, vô số người mang vẻ mặt tê dại đang chờ anh đi xuống. Anh hô hấp dữ dội, đột nhiên ngồi bật dậy giữa màn đêm.
Anh không thể thở được, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp tục bỏ chạy.
Lục Lẫm đang ngủ say, mặc dù lúc này đã tỉnh lại nhưng tầm nhìn vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng. “...Chước Chước?”
Bùi Chước hoảng sợ quay lại nhìn hắn, anh mới nhớ mọi thứ chỉ là giấc mơ. Lục Lẫm ở bên cạnh anh, đưa tay là có thể chạm tới.
“Em...” Anh khàn giọng nói, “Em gặp ác mộng.”
Lục Lẫm bất chấp buồn ngủ ngồi dậy, bật chiếc đèn ngủ lên.
Sau đó anh vươn tay ôm lấy anh vào lòng, tựa cằm lên mái tóc mềm mại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.
Bùi Chước được ôm một hồi vẫn không thể ngủ được, lại sợ quấy rầy hắn ngủ, liền cúi đầu nói: “Anh ngủ trước đi, em nằm một lát sẽ ngủ.”
Lục Lẫm đứng dậy, tìm một cái chăn bông san hô nhỏ, giũ chăn ra trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-hoa/3558688/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.