Bùi Chước làm việc rất thận trọng, mặc dù tâm lý có khuynh hướng nhân nhượng để tránh rắc rối nhưng anh vẫn giữ cảnh giác.
Anh là giáo viên, những năm này đã gặp rất nhiều phụ huynh.
Cho dù lần đầu làm cha mẹ ở độ tuổi hai mươi, ba mươi, hay là đến bốn mươi, năm mươi vẫn có được đứa thứ hai thì số người có thể giác ngộ và xem xét nội tâm vẫn luôn cực kỳ ít.
Nghề giáo rất giống với nghề bác sĩ, nhìn thấy rất nhiều bản chất con người, thiện ác cũng gặp qua rất nhiều.
Hôm nay ba mẹ Lục Lẫm có thể sỉ nhục hắn, gọi hắn là súc sinh thì ngày mai họ có thể tìm đến trường để gây rối, nếu xử lý không tốt thì có thể sẽ khiến anh càng đau đầu hơn.
Trước đó Lục Lẫm đã giải thích với anh rằng sở dĩ hai người đó không can thiệp vào công việc của hắn, đều là do người thân ra mặt khuyên can, an ủi.
Sau khi ăn trưa xong, Bùi Chước hẹn Lục Lẫm mời hai vị trưởng bối trong nhà vào thư phòng.
“Ba, dì Hoắc, chúng con có chút chuyện muốn nói với hai người.”
Vì thế anh nắm chặt tay Lục Lẫm, giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Khi ba Bùi mới bước vào, ông còn tưởng hai thanh niên này chuẩn bị sang Anh đăng ký kết hôn, trên mặt còn cười ha ha.
Sau khi nghe kể xong toàn bộ câu chuyện, ông im lặng một lúc lâu rồi thở dài một hơi.
Ngược lại, dì Hoắc cau mày suy nghĩ một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-hoa/3558686/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.