Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Bành Dịch Bách lại bại trận, hắn ngồi xổm xuống, nhặt từng viên thuốc vương vãi trên mặt đất lên, cố gắng trấn tĩnh bản thân, "Lát nữa tôi sẽ nói cho em biết thuốc này uống như thế nào."[dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách lấy tay lau nước mắt, đứng dậy, ánh mắt rơi vào vết ngón tay mờ nhạt trên cổ Nhiễm Kỳ Hoan, "Xin lỗi, tôi lại quá phận rồi."
Nhiễm Kỳ Hoan hiện tại không thể bị sợ hãi, hắn nghĩ tới bệnh của cậu, hốc mắt lại đỏ lên.
Hắn lặng lẽ lau nước mắt, muốn níu giữ Nhiễm Kỳ Hoan ở lại, "Em ở chỗ tôi thêm đi mấy ngày nữa đi, chờ mắt chuyển biến tốt rồi nói chuyện tiếp."
Nhiễm Kỳ Hoan nghe ra giọng nói nghẹn ngào của Bành Dịch Bách, cậu siết chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, linh hồn như bị chia làm hai nửa đang không ngừng giằng co.
Đột nhiên, cậu nói, "Tôi muốn uống nước gừng."
Mùa đông đã qua, thời tiết ấm lên nhiều rồi, Nhiễm Kỳ Hoan lại luôn ở nhà, không ra khỏi cửa, thật ra cũng không cần uống nước gừng chống lạnh. Muốn uống nước gừng thật ra còn có ý nghĩa khác, là muốn ở bên nhau.
Bành Dịch Bách đột nhiên nhìn Nhiễm Kỳ Hoan, thái độ lập lờ nước đôi của cậu từ trước đến nay khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có lẽ hôm nay Nhiễm Kỳ Hoan nói muốn ở bên nhau, nhưng ngày mai lại nhẫn tâm đẩy hắn ra xa.
Hắn nói: "Nhiễm Kỳ Hoan, tôi mệt rồi."
Một câu nói này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-gung/2702153/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.