Mùi hương cơ thể của Túc Trung rất nồng, thẩm thấu trên da như mùi xạ hương mộc mạc. 
Tân Thiên Ngọc dùng chóp mũi khẽ cọ lồng ngực Túc Trung, cảm nhận sự ấm áp mãnh liệt. 
Cơ thể và gương mặt của Túc Trung đều mê người giống nhau. 
Tân Thiên Ngọc thật sự cảm thấy mình trầm luân rồi, bỗng nhiên trong đầu lại vang lên lời mẹ nói lúc ban ngày: Đàn ông giống như chó. 
Bật một chiếc đèn, ánh sáng rơi xuống cơ thể quấn quýt của hai người, rơi xuống cái bóng trên tường, phác họa, có giống chó không? 
Tân Thiên Ngọc cười thầm: Cũng khá giống. 
Thường ngày Túc Trung luôn áo mũ chỉnh tề, áo sơ mi cài tới cúc cao nhất, áo cao cổ che khuất yết hầu gợi cảm, gương mặt lãnh đạm, ánh mắt xa cách, giống như một người máy không có tình cảm. 
Chỉ có lúc này… 
Mới giống người sống. 
Thậm chí giống như động vật cấp thấp. 
Tân Thiên Ngọc cam tâm tình nguyện cùng anh hóa thành cầm thú. 
Chỉ cần mặc quần vào, lại trở về làm người ra hình ra dáng. 
Tân Thiên Ngọc hốt hoảng, trong lòng cảm thấy không chân thực. 
Túc Trung tắm xong, mặc quần áo khô ráo trở về giường, trên người tỏa ra mùi sữa tắm của khách sạn. Tân Thiên Ngọc trong lòng hơi sa sút, trên mặt cũng không thoải mái. 
Túc Trung giúp cậu đắp chăn, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?” 
Trong giọng nói máy móc khó có được vài phần dịu dàng. 
Tân Thiên Ngọc lắc đầu, cậu biết, chỉ cần mình lộ ra vẻ yếu ớt, là có thể giành được một chút dịu dàng như có như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-do-day-ly/161325/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.