Chương trước
Chương sau
Có câu “Quân lệnh như núi đổ”, lời này không sai chút nào. Sau khi nhận được điện báo, Lâm Tu tức khắc đứng dậy, chào tạm biệt Chu Mộc rồi chạy về doanh trại trước.
“Cuối cùng cũng về rồi…” Nhìn thấy người tới, Tạ Đào vô thức thở phào một hơi. Vội vàng vàng vàng chạy đến bên cạnh Lâm Tu, Tạ Đào đè thấp giọng nói: “Thủ trưởng giá lâm.”
“Quân đoàn trưởng?” Lâm Tu sải bước chân dài, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ung dung như trước.
“Không. Là phó tư lệnh Chu.” Tạ Đào hơi nghiêng mặt nói khẽ.
Trong lúc nói chuyện, hai người vừa vặn chạm mặt đoàn người phó tư lệnh Chu đang đi tới.
“Báo cáo!” Lâm Tu cùng Tạ Đào đồng loạt chào theo kiểu nhà binh.
Chu Thâm gật nhẹ đầu, ánh mắt đảo qua mặt Tạ Đào, lúc lướt qua Lâm Tu thì hơi ngừng lại một chút, sau đó lại lần nữa rơi vào người Vũ Sấm.
“Vũ Sấm, trung đoàn không quân tập đoàn quân X của chúng ta có hai viên đại tướng trước mắt đây, chắc hẳn cậu cũng bớt được không ít tâm tư đấy nhỉ?”
“Báo cáo!” Vũ Sấm dõng dạc trả lời: “Bọn họ còn trẻ, còn có rất nhiều phương diện chưa thành thục. Sau này còn phải khiêm tốn tiếp thu chỉ đạo và hướng dẫn từ thủ trưởng!”
“Thôi đi…” Chu Thâm liếc Vũ Sấm một cái, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Cậu khiêm tốn quá ha. Ngoài miệng thì nói đến là khéo, lông mày thì dương dương tự đắc rõ rành rành ra rồi kìa.”
“Thủ trưởng dạy bảo phải ạ.” Vũ Sấm cười toe toét vui vẻ nói.
“Cha nào con nấy, thủ lĩnh thế nào thì quân thế ấy… Trông cái đám thuộc hạ nòng cốt của cậu, đức hạnh cũng chả khác gì cậu.” Nói xong, ánh mắt Chu Thâm lại lần thứ hai bay về phía Lâm Tu: “Lâm Tu.”
“Có!” Chào đúng chuẩn kiểu nhà binh.
“Tôi biết cậu vẫn là tay súng thiện xạ của trung đoàn không quân, thế nào, thân thủ không bị thụt lùi đấy chứ?”
“Báo cáo thủ trưởng, trong trung đoàn không quân của chúng tôi, tất cả mọi người luôn luôn khắc ghi một câu —”
Chu Thâm nhướng mày giương mắt.
“Chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi. Trong quy tắc của chúng tôi, chỉ có hai chữ ‘tiến lên’.”
Chu Thâm nghe vậy ngẩn ra, lập tức quay sang Vũ Sấm “ha ha” cười rộ lên, “Tính tình thằng nhóc này chẳng thay đổi tí gì. Ngược lại có vài phần khí thế ngút trời cơ đấy… Đoàn trưởng Vũ, có công dạy dỗ rồi.”
“Thủ trưởng ngài khen nhầm rồi ạ.”
“Thôi được rồi.” Chu Thâm mỉm cười: “Hôm nay tôi đến là để ăn chực. Mấy ngày nay đều nhớ thương cơm canh trung đoàn không quân của các cậu đấy. Những người còn lại giải tán cả đi, Vũ Sấm, làm phiền cậu, hôm nay tôi theo cậu đi cùng các anh em ăn một bữa cơm tập thể.”
“Không thành vấn đề!” Vũ Sấm mừng rỡ nói: “Nhiệt liệt hoan nghênh thủ trưởng tới ăn cơm, thức ăn bảo đảm có đủ!”
“Cứ thế nhé.” Chu Thâm vui vẻ, lại quay sang Lâm Tu nói: “Lâm Tu, hôm nay tôi còn dẫn theo một người nữa, bây giờ e là còn đang thơ thẩn quanh đây, lát nữa cậu đi tìm con bé, rồi dẫn tới căng tin cho tôi. Bọn tôi chờ hai người tới rồi cùng ăn.”
“Rõ!”
Thủ trưởng đã lên tiếng, không thể từ chối, mắt thấy một đám người đều rầm rập đi xa, Lâm Tu cũng sải bước bắt đầu tìm người trong sân bãi.
“Này.” Vai phải bị vỗ nhẹ một cái, Lâm Tu xoay người lại, đối diện một đôi mắt sáng ngời.
“Hà Tiêu?”

Sáng sớm lúc đi làm, Giang Ngữ Tình đụng phải Chu Mộc đang điểu khiến chiếc xe Tiểu Bạch xình xịch đỗ lại gần văn phòng tòa soạn.
“Mộc Mộc.” Giang Ngữ Tình ‘lớn đùng’ từ chỗ ghế phụ nhảy xuống, hoàn toàn không có vẻ thành thục chững chạc của bà vợ bà mẹ một chút nào.
“Chào buổi sáng.” Chu Mộc vừa lấy bản thảo phỏng vấn ở trong xe vừa rút chìa khóa treo lên cửa xe.
“Úi chà…” Giang Ngữ Tình tiến lên nhéo nhéo mặt Chu Mộc: “Sao mắt lại thâm quầng thế này? Đuổi bản thảo hả?”
“Chuẩn luôn.” Chu Mộc trả lời thoải mái, lúc thấy rõ người vừa bước xuống chiếc xe đằng sau cô bạn tốt, cô khẽ gật đầu, “Hi, Chung Vi.”
“Lâu rồi không gặp.” Ông xã Giang Ngữ Tình – Chung Vi mỉm cười, khẽ bắt tay Chu Mộc. “Đã quen công việc mới chưa?”
“Vẫn tốt.” Chu Mộc cười nhàn nhạt: “Mò mẫm đến tận đây… Có vợ anh ở đây, khỏi sợ bị thiệt.”
“Chuyện này thì anh tin.” Mặt mày Chung Vi giãn ra, cưng chiều nhìn bà xã Giang Ngữ Tình nói: “Vợ ơi, anh đi làm đây. Buổi tối tới đón em.” Nói xong hôn lên mặt người kia một cái.
Giang Ngữ Tình nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng chồng dần đi xa, một lúc sau Giang Ngữ Tình mới quay đầu lại.
Vừa ngước mắt đã gặp phải ánh mắt trêu ghẹo của Chu Mộc.
“Ngọt ngào ghê ha…” Chu Mộc mắt mày cong cong.
“Khen một câu thôi mà bà cũng phải nói qua loa thế hả…” Giang Ngữ Tình che miệng cười, khoác tay Chu Mộc. “Thế nào, nhân viên tòa soạn báo chúng ta bà cũng có ấn tượng đại khái rồi chứ? Nhiều đàn ông tốt tinh anh như thế, chẳng lẽ không có ai lọt được vào mắt Chu đại tiểu thư?”
“Đâu có…” Chu Mộc giả bộ thở dài: “Tôi đây không phải hoa hết cả mắt rồi sao… Ai nấy hoàn phì yến sấu* thướt tha nhiều vẻ… Chủng loại đa dạng quá, làm tôi sầu muốn chết.”
*Hoàn phì yến sấu: Hoàn “béo” Yến “gầy”, nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển, ý chỉ mỗi người có nét đẹp riêng.
“Đúng là đồ lẻo mép.” Giang Ngữ Tình hứng khởi: “Nói tôi nghe thử chút, bà thích kiểu người thế nào? Bà chị đây để ý hộ cô em một chút, chúng ta phải tung lưới toàn diện đánh bắt tập trung.”
“Mấy năm nay vùng biển ô nhiễm không nhẹ, ai biết đến lúc đó vớt lên được cái gì.” Chu Mộc bĩu môi. “Biến dị có thể dẫn tới mù lòa đó.”
“Đừng có nói mấy lời xui xẻo…” Nói tới đây, mắt Giang Ngữ Tình sáng rực lên: “Này, này…” Nói xong liên tục kéo tay áo Chu Mộc: “Bà nhìn đằng kia, cái người mặc com lê đen kia kìa… làm việc bên bộ phận tiếp thị của tòa soạn chúng ta, năm nay mới hai mươi tám độc thân chưa cưới hỏi gì, bà thấy thế nào?”
“Ờ, thiên đình bão mãn, địa các phương viên*.” Chu Mộc nghiêm mặt nói: “Đây đích thị là người qua đường Giáp chính cống.”
*ý chỉ đỉnh trán và cằm đầy đặn phúc hậu
“Chậc…” Giang Ngữ Tình líu lưỡi, nhưng chỉ chốc lát sau lại lay tay Chu Mộc: “Người mặc áo khoác màu vàng nhạt đằng kia! Cũng làm cùng bộ phận thiết kế với tôi! Giống y như bà nhé, sinh viên xuất sắc du học Pháp, tuấn tú lịch sự á á á!”
Chu Mộc liếc qua một cái, cuối cùng ung dung nhả một câu: “Cách xa như thế mà còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta… Chắc phải phun đến hai lạng ấy nhỉ?”
“Bà để ý người ta phun bao nhiêu làm gì!” Giang Ngữ Tình nổi sung.
“Ngạt thở.” Chu Mộc thản nhiên nói.
“…”
Yên tĩnh được chốc lát, Giang Ngữ Tình lại bắt đầu dông dài: “Này Mộc Mộc, nói cho tôi biết rốt cuộc bà định tìm mẫu người như thế nào? Không phải là du học về thông suốt siêu thoát rồi định cắt bỏ ba ngàn sợi tơ phiền não xuất gia cửa Phật đấy chứ? !”
“Không phải… Tu vi của tôi còn chưa tới mức ấy.”
“Hừm…” Giang Ngữ Tình trầm ngâm một tiếng, gật đầu đồng ý nói: “Cũng đúng. Cửa Phật là chốn thanh tịnh, há lại để bà làm bẩn?”
Chu Mộc cấu cô.
Giang Ngữ Tình vừa né vừa cười, tay chân khua loạn xạ.
“Đừng nhiễu đừng nhiễu, bà còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy!”
“Cũng chưa có ý tưởng gì trong đầu.” Chu Mộc ngừng hành động “tàn hại” Giang Ngữ Tình lại, ánh mắt lại hơi trôi dạt ra xa: “Nếu như nhất định phải nói thì… Có mắt duyên?”
“Có tin nổi không đây?” Giang Ngữ Tình nhất thời rất u buồn, quả thật đã sắp tới nước đau đầu nhức óc: “Mộc Mộc, diện mạo có làm cơm ăn được không? Có ích gì… Có ích gì hả? ! ! !”
“Tôi bảo cách nói chuyện của bà giống y như mẹ tôi bà còn không tin…” Chu Mộc lười biếng giương mắt: “Chỉ riêng câu cuối mà bà vừa nói, mỗi lần bàn chuyện này với tôi mẹ tôi đều phải lải nhải một lần.”
“Trẻ con khó dạy…” Giang Ngữ Tình làm bộ lắc lắc đầu, có điều dường như nhớ tới chuyện gì hai mắt bỗng sáng ngời lên: “Này, Mộc Mộc… Nói đến đây tôi mới nhớ, nghe nói tòa soạn của chúng ta điều một vị tổng biên tập từ nước ngoài về, nghe đồn là một Vương Lão Ngũ nạm kim cương*, đẹp trai cực kỳ luôn!”
* Theo cách nói dân gian Trung Quốc, Vương Lão Ngũ là để chỉ những người đàn ông độc thân chưa có gia đình, Vương Lão Ngũ nạm kim cương ý chỉ những người đàn ông vừa độc thân vừa nhiều tiền, đẹp trai, học thức cao, sự nghiệp phát triển,…
“Vương Bảo Cường cũng coi như một nửa Vương Lão Ngũ đấy còn gì… Có ích gì không?” Chu Mộc nhíu mày nói.
“Thôi… Chịu không nói chuyện được với bà.” Giang Ngữ Tình bất đắc dĩ nói: “Bà chính là cái loại trong lòng biết tỏng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngu ngơ.”
Chu Mộc cười nhẹ từ chối cho ý kiến.

Giang Ngữ Tình nói liên miên một hồi, tổng biên tập mới nhậm chức ăn diện bảnh bao, đeo trên mình cái danh hiệu lóa mắt, tỏa ánh hào quang từ trên trời giáng xuống.
Giây phút nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Chu Mộc chỉ muốn tự bóp chết mình…
“Chu Mộc?” Trong văn phòng tổng biên tập, người đàn ông tuấn tú lịch lãm nhìn người đối diện thong thả lên tiếng.
“Vâng…” Bạn nhỏ Chu Mộc bất giác co người lại.
“Ngẩng đầu lên.”
Chậc… Chu Mộc buồn bực, nghe sao mà giống đoạn mở đầu vở kịch con gái nhà lành bị thiếu gia nhà giàu chòng ghẹo thế.
Nhưng mà Chu Mộc vẫn rất dũng cảm để lộ mặt ra.
Chết thì chết… Dù sao… Cũng chưa nghe nói có người vì kéo đứt một khuy áo của sếp mới mà bị đuổi việc. >
Được lắm… Sở Du ngồi trên ghế da nhếch khóe miệng mỉm cười.
“Hai bản thảo này là do cô viết?” Đẩy tờ tạp chí trước mặt tới trước mắt Chu Mộc. Ngón tay thon dài của người nọ thi thoảng gõ khe khẽ lên mặt đá hoa của chiếc bàn làm việc.
“À… Vâng.”
Tiêu rồi tiêu rồi… Chu Mộc không ngừng kêu khổ trong lòng.
Đều nói tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*, nhìn dáng điệu này, sợ là mình sắp bị vị quan mới nhậm chức này thiêu chết rồi.
*Ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng, xem chú thích kỹ hơn cuối chương.
“Ý tứ thông suốt, lời văn lưu loát.” Sở Du chậm rãi mở miệng nói: “Là bản thảo phỏng vấn tiếng Anh rất tiêu chuẩn, rất xuất sắc.”
Chu Mộc giương mắt.
“Tạm gác bữa tiệc chào mừng tối nay sang một bên… Về chuyện bố trí công việc sau này, tôi nghĩ tôi cần cùng cô Chu tiến thêm một bước hiểu biết cùng câu thông.” Người đàn ông anh tuấn nhếch khóe miệng cười đến vô cùng hiền lành: “Không biết chừng nào thì cô Chu có thời gian, không bằng… Cùng nhau ăn một bữa cơm?”
*Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa:
Điển cố: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị, trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng 27 người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”, ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.