Cũng không biết là vì bát thuốc thứ hai có hiệu quả hay là vì màn đánh cược quyết liệt của Côn Luân có hiệu quả, nhưng mà qua hết một ngày, Cục Thịt chậm rãi hạ sốt, hơn mười ngày sau thì khỏi hẳn. Kỳ lạ là bệnh nặng như vậy, ấy thế mà lớp mỡ trên người Cục Thịt lại chẳng tiêu tan đi bao nhiêu. Nuôi thêm nửa tháng, tất cả mỡ thịt trên người đều hồi lại. Thứ hồi lại, còn có thêm cả tài nói chuyện của Cục Thịt nữa. Chẳng bao lâu sau, "Khanh Khanh" đã thành "Côn Côn", "Côn Côn" lại thành "Côn Lan." Đợi đến khi chữ "Côn Luân" đã trở nên rõ ràng thì Cục Thịt cũng đã bốn tuổi rồi, đã có thể theo Côn Luân ra ngoài, lên trấn trên, đi họp chợ, đến huyện Lâm, càng chạy càng xa.
Côn Luân không phải tiên, mở cửa cũng phải có bảy điều (củi, gạo, dầu, muối, mắm, giấm và trà),lại còn phải nuôi thêm một cục thịt nhỏ. Hơn ba năm "ăn không ngồi rồi," mấy đồng bạc vụn vặt tích cóp được chịu không nổi, nhoắng cái đã khô cạn. Côn Luân trên lưng đeo sọt, tay dắt Cục Thịt tới biên thị (chợ biên giới).
Biên thị nằm trên biên giới giữa lãnh thổ Miêu Cương và Hán Thổ. Xuyên qua trấn trên tới cổng Đông Trực phải tới mất ba ngày.
Hán Thổ có tám vạn dặm núi non sông nước, dân cư đông đúc, phong cảnh rộng lớn, có nhiều đế vương, từ nam chí bắc có mấy chục người. Những vị này thường xuyên đánh nhau, đánh vài thập niên, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh diệt kẻ yếu. Hoàng đế đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nuoc-chay-may-vuong/223539/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.