Chương trước
Chương sau
Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Tiểu nha đầu quỳ rạp trên mặt đất, cắn chặt môi, bộ dáng kia như muốn kháng lại. Liễu Mạc Như khẽ chau mày xua xua tay, làm cho vài lão ma ma lui xuống. Nàng vốn cũng không phải là một người thấy là đánh chửi, mắt thấy tiểu nha đầu kia một tính cách bướng bỉnh mạnh mẽ đánh chửi biện pháp này chắc là sẽ không làm cho nô tỳ kia nói chuyện. Lập tức lấy biện pháp dụ dỗ:
“Cô rốt cuộc vì sao lại thêu con ngựa kia? Nếu thật là có nguyên do, ta sẽ không trách cô.”
Tiểu nha đầu kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Liễu Mạc Như một cái rồi lập tức co lại cổ hạ thấp xuống. Liễu Mạc Như nhẫn nại ôn nhu nói:
“Đường phủ ta cũng không phải là nơi không nói đạo lý, cô không có việc gì phải sợ thì hãy nói ra.”
Liễu Mạc Như rủ xuống mắt thấy tiểu nha đầu kia như cũ là dáng vẻ đánh chết cũng không nói, may là tính tình nàng cũng đủ kiên nhẫn. Qua một lúc lâu, thấy nô tỳ kia vẫn không có động tĩnh không khỏi động khí, lập tức gọi lão ma ma.
Thấy lão ma ma trầm mặt từng bước từng bước đến gần, tiểu nha đầu cuối cùng là la lớn:
“Đại thiếu phu nhân tha mạng, tha mạng a!”
Liễu Mạc Như cười lạnh một tiếng, làm cho vài lão ma ma kia dừng bước. Thầm nghĩ nha đầu kia thật đúng là đồ đê tiện, mềm không ăn thích ăn cứng. Chỉ là Liễu Mạc Như không nhìn thấy, ở sau lưng nàng ngoài cửa sổ dưới đại thụ có 1 nha hoàn áo trắng đang lặng lẽ đứng ở đó, hướng về phía na hoàn quỳ rạp trên mặt đất làm thủ hiệu, sau lại lặng yên không một tiếng động rời đi.
“Vậy cô đàng hoàng nói rõ ràng!” Lão ma ma dùng chân nặng nề đá nàng nghiêm nghị quát lớn. Tiểu nha đầu kia muốn khóc lại không dám khóc, nước mắt rơi rơi trên mặt đất.
“Tiểu nhân tên là Nhứ nhi, trong nhà nguyên là săn sắn, nuôi một con ngựa màu đỏ thẫm,con ngựa đó từ nhỏ đã lớn lên cùng nô tỳ. Về sau gặp nạn đói, nhà mất, ngựa cũng bán. Tiểu nhân hôm nay đi qua chuồng ngựa bắc uyển, trong lúc nhất thời nhớ tới mình ngày xưa ở trong núi cưỡi ngựa, liền cứ vậy thêu lên…”
“Không tự chủ được, cô đem quy củ cần nhớ để ở chỗ nào ?” Lão ma ma dùng sức níu lấy lỗ tai Nhứ nhi, kéo Nhứ nhi thẳng đến kêu tha mạng. Liễu Mạc Như không thể chịu tiếng la khóc này, vạn phần ghét bỏ xua tay, vài lão ma ma lập tức đứng qua một bên. Lập tức không phải là lúc trách cứ cái tiểu nha đầu này, nếu như Đường Hạo Dương không có việc gì đương nhiên tất cả đều vui vẻ, vạn nhất muốn xảy ra điều gì… Đến lúc đó chịu không nổi còn không chừng là ai đây? Liễu Mạc Như rất là bất đắc dĩ, xoa nhẹ lông mày của mình.
Qua một lát, nha hoàn chính mình phái đi cùng Tạ Thanh Kiều trở về biệt viện cùng với nhị phu nhân đến đây. Liễu Mạc Như có chút giật mình, nhị phu nhân lấy sự quen thuộc của nàng với trưởng bối thấy lạ lạ, trưởng bối kia ánh mắt từ ái nhìn nàng:
“Ta thấy tiểu nha hoàn này vội vội vàng vàng liền sợ con có phải hay không có việc gì gấp, liền tới hỏi thăm.” Nhị phu nhân vỗ nhè nhẹ tay Liễu Mạc Như
“Con chớ có lo lắng, ta vừa rồi cùng nha hoàn này cùng đi xem, Hạo Dương đứa bé kia hiện tại tốt rồi.”
Liễu Mạc Như lo lắng ở giữa không trung rốt cục buông xuống. Chỉ nghe nhị phu nhân từ ái nhưng không mất nghiêm túc nói ra:
“Các ngươi những ma ma nha đầu này, tất yếu phải đem quy củ của Đường phủ ta nhớ cho kĩ! Nếu không, cũng cũng không phải là vài hèo có thể giải quyết như lần này!”
Mọi người im miệng không nói, nghiêm túc nghe nhị phu nhân khiển trách.
“Sự tình hôm nay đến đây chấm dứt, đều đi đi.”
Lão ma ma đều ở trong Đường phủ làm mau gần nửa đời người, đương nhiên hiểu phàm là chuyện cùng Đường Hạo Dương có liên quan đều là đại sự trong phủ. Hôm nay chuyện giải quyết, cũng may nhị phu nhân là tâm Bồ Tát, nếu lúc này ai chọc đến đại phu nhân cùng lão phu nhân vậy thì thật là ăn no rỗi việc! Đợi nhị phu nhân cùng Liễu Mạc Như đi rồi, lão ma ma liền đối với bọn nha hoàn xuống 1 câu khẩu lệnh.
Liễu Mạc Như hướng phía nhị phu nhân cảm kích cười một tiếng:
“Hôm nay thật sự là đa tạ nhị phu nhân, lần trước cũng là Mạc Như bị xuống nước cũng là nhị phu nhân dốc lòng chăm sóc.”
Nhị phu nhân cũng niệm Phật, trên tay ngoại trừ mang theo một chuỗi Phật châu ngoài ra lại không có vật gì khác. Được phép trong phủ ở tại Phật đường sống đã lâu, trên y phục kia cũng có nhàn nhạt đàn hương, ngửi thấy cũng làm cho tinh thần người ta an bình.
Hai người một đường hướng tiểu viện Tạ Thanh Kiều đi đến, nhị phu nhân nói:
“Các con thấy đó là bọn tiểu bối này làm việc không có đúng mực, không trách con. Bất quá Mạc Như này, con là vợ của Hạo Nhiên, về sau trông nom chuyện lớn nhỏ trong phủ, mọi việc đều cần phải cẩn thận mới được.”
Liễu Mạc Như gật gật đầu, thấp giọng nói:
“Mạc Như cảm ơn nương đã thọ giáo.”
Nhị phu nhân cười một tiếng, giơ lên ngón tay nhìn quang cảnh phía trước:
“Cũng đừng ngột ngạt như vậy, con xem nơi đâu cũng xanh um tươi tốt, lòng của chúng ta đều cần phải học những thứ hoa cỏ cây cối kia buông ra rộng rãi 1 chút.”
Liễu Mạc Như giơ lên mắt nhìn, đó chính là tiểu viện của Tạ Thanh Kiều.
“Hoa cỏ cây cối chỉ cầu Bồ Tát cho chúng nó một chút bùn đất liền tạo ra loại quang cảnh xinh đẹp này, so sánh với nó chúng ta là con người đã lòng tham quá nhiều “
Liễu Mạc Như nghe như có điều suy nghĩ, thật chẳng lẽ là nàng yêu cầu quá nhiều ? Chỉ cầu một tướng công thật lòng mình thật sự là yêu cầu quá nhiều sao? Nhìn nhìn bên cạnh nhị phu nhân, nàng cũng là cùng hai nữ nhân khác chia xẻ một người nam nhân, cũng từng có lúc được sủng ái, nhưng hôm nay lại thành ăn chay niệm Phật. Không, không… đây không phải là cuộc sống Liễu Mạc Như nàng muốn, nàng chỉ muốn phu thê ân ái, đầu vai bạc đầu, không muốn hơn.
Hai người đi đến cổng vòm vừa xem sân nhỏ khác với nửa tháng trước, vài nha hoàn đang quét lá rụng nhìn thấy vội vàng tiến đến thông báo. Đợi hai người đi đến trong phòng lớn, lại chỉ thấy đại nha hoàn Hoa hồng cùng hai ngày trước Hoa Sen mới vừa được Tạ Thanh Kiều gọi tới hầu ở chỗ này.
“Nhị phu nhân an khang, Đại thiếu phu nhân an khang!” Hoa hồng cùng Hoa sen hướng hai người chúc phúc, mời hai người ngồi trên ghế trên sau, Hoa hồng nói:
“Tam thiếu gia còn có chút khó chịu, tam thiếu phu nhân không có biện pháp đi ra, kính xin nhị phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân thứ lỗi.”
Liễu Mạc Như mắt nhìn nhị phu nhân, nhị phu nhân xua xua tay, ôn nhu nói:
“Hạo Dương hiện tại tốt hơn không?”
“Bẩm nhị phu nhân, Tam thiếu gia hiện tại đã tốt, chỉ là còn có chút kinh sợ thôi.”
Nhị phu nhân gật gật đầu: “Không có việc gì là tốt rồi… không có việc gì là tốt rồi.” Toại nguyện hỏi chút ít chi tiết, biết được ý của Tạ Thanh Kiều không muốn nói cho đại phu nhân cùng lão phu nhân an tâm nói:
“Chăm sóc Hạo Dương, Thanh Kiều cũng thật vất vả.”
“Đa tạ nhị phu nhân quan tâm.”
Liễu Mạc Như cũng dặn dò chút ít, hai người cũng liền cáo từ.
Lại nói Tạ Thanh Kiều canh giữ ở bên cạnh Đường Hạo Dương, hắn ngồi trên mép giường dựa vào. Mất khuôn mặt tươi cười mọi ngày vui vẻ, lông mày khóa chặt không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Mặc dù giờ phút này Đường Hạo Dương mất đi sự ngây thơ, nhưng Tạ Thanh Kiều cũng không tâm tình thưởng thức mỹ nam trầm tư trước mắt này.
“Hạo Dương?” Tạ Thanh Kiều nhẹ tiếng gọi khẽ, không có phản ứng.
“Tướng công?” Vẫn như cũ không có phản ứng…
“Đường Hạo Dương!”
“Ta sai rồi!”
Thấy Đường Hạo Dương thuần thục nhận sai lầm, Tạ Thanh Kiều khóe miệng co quắp một lát. Không phải chính là mình vỗ xuống bàn sao, ai, xem ra phương thức hỏi han Đường Hạo Dương phải thay đổi một chút sách lược.
Tạ Thanh Kiều dắt tay của hắn, ra hiệu hắn tiếp tục ngồi, giọng nói bình thường hỏi:
“Nói cho thiếp biết, vừa rồi nghĩ gì thế?”
Đường Hạo Dương bị nàng động tĩnh vừa rồi hù đến, nháy mắt mấy cái vẻ mặt vô tội nói ra:
“Quên rồi…”
Tạ Thanh Kiều thở dài, Đường Hạo Dương nhìn nàng sợ hãi nói:
“Nương tử, nàng có phải hay không không quan tâm ta?” Tạ Thanh Kiều sững sờ, hắn tại sao lại hỏi như vậy?
“Ta ngày hôm qua mơ thấy nàng đi, trong phủ tìm làm sao cũng tìm không được nàng.” Nói xong cái cằm liền đặt tại trên bờ vai Tạ Thanh Kiều, có đôi khi hắn thật sự rất sợ hãi, sợ hãi người trước mắt i này lại đột nhiên thoáng cái liền biến mất, tựu như cùng lúc trước nàng đột nhiên thoáng cái xuất hiện ở trước mắt của mình.
“Đừng sợ đừng sợ, thiếp đâu cũng không đi.” Tạ Thanh Kiều thở dài, nàng có thể đi đâu đây? Bất quá Đường Hạo Dương hôm nay bị kinh hãi không nhỏ, nàng mới vừa gả vào phủ đã bị dặn dò chuyện này. Năm trước đại gia về nhà, Hạo Dương ầm ĩ đi đón đại ca, thấy đại gia cưỡi ngựa lập tức phát điên cuối cùng lại sốt cao không lùi, thiếu chút nữa hồn về Tây thiên
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Kiều lại không khỏi rùng mình, nghĩ tới lúc ấy trong phủ tình cảnh thật sự là đáng sợ. Đột nhiên linh quang chợt lóe, cười khanh khách nhìn Đường Hạo Dương:
“Nương tử làm ảo thuật cho chàng xem được không?”
Đường Hạo Dương sững sờ, tiện đà vui lên, vỗ tay nói:
“Tốt, tốt.”
Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, đem hai tay đưa đến trước mặt hắn:
“Chàng xem, trên tay thiếp cái gì cũng không có, tay này cũng không có, rồi…” Đường Hạo Dương vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc nhìn hai tay của nàng, sau đó nặng nề gật đầu.
Tạ Thanh Kiều lắc hai tay trống trơn, đột nhiên hướng không trung quơ quơ:
“Di, bắt được!” Cố làm ra vẻ thần bí đem tay nắm lại phóng trên bờ môi:
“Thiếp thổi phù 1 cái sẽ có đồ biến ra!”
Đường Hạo Dương vẻ mặt hưng phấn mà nhìn chằm chằm tay của nàng, Tạ Thanh Kiều đáy lòng lặng yên suy nghĩ muốn từ thần không gian lấy ra cái gì. Kẹo? Hạo Dương thấy khẳng định la hét muốn ăn, không được không nên, loại này Tạ Thanh Kiều một trăm % không yên tâm. Dùng đầu suy ra, cái loại ăn cũng không được. Một đồ chơi thú vị?? Không được không nên, quá con gái hắn tức giận! Phải tìm cái gì thích hợp cho con trai chơi, không chỉ có sự thú vị mà tốt nhất là khả năng khai thác chỉ số thông minh, dẫn dắt gì đó phá triển.
Tạ Thanh Kiều đáy lòng lặng yên nói thầm mình cần mấy cái tiêu chuẩn, thần không gian ơi, cầu xin ngài cho con 1 đồ phù hợp với yêu cầu kia đi.
“Nương tử, trong tay rốt cuộc có cái gì thế?” Đường Hạo Dương đã không thể chờ đợi được muốn xòe ra tay phải của Tạ Thanh Kiều. Chỉ thấy Tạ Thanh Kiều cười một tiếng, mở ra tay phải – – rỗng tuếch. Đang lúc Đường Hạo Dương thất vọng, Tạ Thanh Kiều đắc ý quơ quơ tay trái.
“Oa! ! !” Đường Hạo Dương sợ hãi than một tiếng:
“Thật sự ra đồ!” Một tay lấy gì đó ở tay trái đoạt xuống, Tạ Thanh Kiều đang đắc ý, đột nhiên trông thấy vật kia trên mặt viết một hàng chữ, vội vàng lại đoạt trở lại!
Đường Hạo Dương rất là buồn bực, hắn liền nhìn cũng không có liếc mắt nhìn:
“Nương tử, là nàng nói muốn ảo thuật cho ta xem, đồ biến ra lại đoạt lại, nói chuyện không giữ lời gì hết, là con chó con!”
Tạ Thanh Kiều vội cười làm lành:
“Thiếp là con chó con, là con chó con! Thiếp học con chó nhỏ nước mắt lưng tròng được rồi?” Chết tiệt thần không gian, nói phải thích hợp với con trai, hơn nữa phải thú vị kích thích trí lực, làm sao lại cho mình một quyển xuân cung đồ chứ! ! !
“Kia nương tử hay nàng bắt chiếc như con chó nhỏ kêu, không cho phép đổi ý!” Đường Hạo Dương bĩu môi, vẻ mặt mất hứng. Tạ Thanh Kiều chỉ đành phải theo ý của hắn, vẻ mặt vui vẻ:
“Uông, uông, uông uông uông…”
Hai vợ chồng đang chơi đùa, Hoa hồng gõ cửa đưa thuốc tiến đến: “Đây là thuốc đại phu kê để an thần, thiếu gia ngài ngài phải uống hết?”
Đường Hạo Dương thở dài một tiếng, tại sao lại phải uống thuốc? ! Tạ Thanh Kiều hướng phía Hoa hồng xua :
“Không cần, em bưng xuống đi.”
Hoa hồng hướng Đường Hạo Dương sắc mặt khôi phục bình thường, nghe lời đem thuốc bưng ra ngoài. Nhưng là không lâu sau, đại phu nhân truyền đến lời nói, nói là trong phủ mời tới một vị đại phu y thuật cao minh, mời Tam thiếu gia qua xem một chút.
Tạ Thanh Kiều cười khổ nhìn Đường Hạo Dương ngũ quan đều rối ren, ai, tránh uống thuốc tránh không khỏi gặp đại phu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.