Đến tận sau chín giờ Mary và Joe mới nghe thấy tiếng xe của Wolf. Cả hai người đều đông cứng lại trong cảm giác căng thẳng hòa lẫn với nhẹ nhõm: căng thẳng vì khiếp sợ phải nghe chuyện gì đã xảy ra, và nhẹ nhõm vì anh đã về nhà thay vì bị nhốt trong tù. Mary không tưởng tượng được cảnh Wolf ở trong tù, mặc dù anh đã từng ở đó hai năm. Anh quá hoang dã, như một con sói xám không bao giờ có thể thuần hóa. Cầm tù anh là một hành động tàn nhẫn vô cùng bẩn thỉu. Anh vào bằng cửa sau và rồi đứng đó nhìn cô chòng chọc, gương mặt thất thần. Cô và Joe đang ngồi ở bàn bếp, tay ôm tách cà phê. “Sao em vẫn còn ở đây? Về nhà đi.” Cô phớt lờ vẻ thẳng thừng trong giọng nói của anh. Anh giận dữ đến nỗi cô gần như cảm nhận được hơi nóng xuyên qua căn phòng, nhưng cô biết sự giận dữ đó không nhằm vào mình. Cô đứng dậy đổ chỗ cà phê còn ấm của mình vào bồn rửa và lấy một cái tách khác từ tủ bát, rót cà phê mới ra cả hai tách. “Ngồi xuống đi, uống cà phê rồi kể cho bọn em nghe chuyện gì đã xảy ra,” cô nói bằng cái giọng giáo viên uy quyền nhất của mình. Wolf cầm lấy tách cà phê, nhưng không ngồi xuống. Anh quá tức giận đến nỗi không thể ngồi xuống. Cơn thịnh nộ sôi sục trong anh, cướp đoạt sự linh hoạt thường thấy trong từng động tác của anh. Tất cả lại bắt đầu, và anh sẽ xuống địa ngục nếu lại phải ngồi tù vì cái tội mà anh không hề làm. Anh sẽ đấu tranh bằng mọi cách có thể và với mọi vũ khí mình có, nhưng anh thà chết còn hơn quay lại nhà tù. “Họ tha ba về,” Joe nói. “Họ buộc phải làm vậy thôi. Cô gái bị cưỡng hiếp lúc trưa. Lúc đó ba đang giao hai con ngựa cho quán bar W R. Wally Rasco đã xác nhận, và cảnh sát trưởng không thể hình dung ra làm sao ba có thể cùng lúc xuất hiện ở hai nơi cách nhau tới sáu mươi dặm, vì thế hắn phải thả ba ra.” “Chuyện đó xảy ra ở đâu?” Wolf xoa trán, rồi giật giật sống mũi ở giữa hai chân mày như thể bị đau đầu, hay có lẽ anh chỉ mệt mỏi. “Cô ta bị túm từ phía sau lúc chui vào chiếc xe đang đỗ trên lối xe chạy vào nhà. Hắn bắt cô ta lái xe gần một giờ rồi mới bảo tạt vào lề đường. Cô ta không hề nhìn thấy mặt hắn vì hắn đội mũ trùm kín mặt. Nhưng cô ta có thể khẳng định hắn ta cao, và với cảnh sát trưởng như thế là đủ một bản miêu tả nhận dạng.” “Bên lề đường ư?” Mary thốt lên. “Như thế thật... kỳ cục. Nghe không hợp lý chút nào. Em biết không có nhiều xe qua lại, thế nhưng có thể có ai đó đi ngang qua bất kỳ lúc nào mà?” “Ừ. Đó là còn chưa nói tới chuyện hắn chờ cô ta trên lối xe chạy. Toàn bộ câu chuyện thật kỳ lạ.” Joe gõ ngón tay lên bàn. “Có thể là ai đó đi ngang qua.” “Có bao nhiêu người ‘đi ngang qua’ Ruth?” Wolf lạnh lùng hỏi lại. “Một kẻ vô tình đi ngang qua làm sao biết được chiếc xe đó là của ai, hay khi nào thì cô ta sẽ ra khỏi nhà? Nếu chiếc xe đó là của một người đàn ông thì sao? Qúa mạo hiểm, nhất là khi hắn dường như chỉ nghĩ đến mỗi chuyện cưỡng hiếp, vì hắn không lấy thứ gì của cô ta dù cô ta có tiền.” “Họ vẫn giữ kín danh tính cô gái kia à?” Mary hỏi. Wolf nhìn cô. “Chẳng bí mật được nữa, vì bố cô ta đã có mặt ở văn phòng cảnh sát trưởng vung vẩy súng và dọa bắn nát óc anh. Ông ta đã thu hút nhiều sự chú ý, và người ta thi nhau bàn tán.” Mặt anh vẫn vô cảm, nhưng Mary cảm thấy cơn thịnh nộ cay đắng tràn ngập trong anh. Lòng kiêu hãnh của anh một lần nữa bị chà đạp. Anh phải chịu đựng ra sao khi bị buộc phải ngồi đó mà nghe những lời sỉ nhục và đe dọa? Vì cô biết anh bị sỉ nhục từ những lời đê hèn nói đến dòng dõi lai tạp của anh cũng như việc anh bị triệu tập để thẩm vấn. Anh đã kìm giữ tất cả, kiểm soát nó, nhưng cơn thịnh nộ là có thật. “Chuyện gì xảy ra tiếp theo?” “Armstrong ngăn ông ta lại. Sau đó Wally Rasco xuất hiện và làm chứng cho anh, rồi cảnh sát trưởng thả anh ra cùng một lời cảnh cáo thân thiện.” “Cảnh cáo?” Mary nhảy dựng lên, mắt long sòng sọc. “Về chuyện gì?” Anh véo cằm cô và trao cho cô nụ cười dữ tợn lạnh giá. “Hắn cảnh cáo anh phải tránh xa đám phụ nữ da trắng, cưng ạ. Và đó là điều mà anh sẽ làm. Thế nên giờ em sẽ về nhà, và ở nguyên đó. Anh không muốn em xuát hiện trên ngọn núi của anh nữa.” “Lúc ở trong nhà kho anh đâu có cảm thấy thế,” cô đáp trả, rồi liếc nhanh sang Joe và đỏ mặt. Joe chỉ nhướng mày lên và tỏ ra tự hài lòng một cách kỳ lạ. Cô quyết định phớt lờ thằng bé và quay lại với Wolf. “Không thể tin được anh lại để lão cảnh sát trưởng ngắn não đó quyết định anh có thể được gặp ai.” Anh nheo mắt nhìn cô. “Có lẽ em vẫn chưa trắng mắt ra, nhưng mọi chuyện bắt đầu lặp lại. Chuyện Wally Rasco làm chứng cho anh chằng quan trọng gì. Người ta sẽ nhớ lại những gì đã xảy ra mười năm trước, và người ta đã cảm thấy ra sao.” “Anh cũng đã được minh oan, hay nó cũng chẳng có ý nghĩa gì?” “Chỉ với một số người thôi,” cuối cùng Wolf thừa nhận. “Với hầu hết thì không. Họ đã sợ anh, không tin và không ưa gì anh rồi. Trước khi thằng con hoang đó bị bắt, chắc anh sẽ không thể mua bất kỳ thứ gì trong cái thị trấn đó, đồ tạp phẩm, gas hay thức ăn. Và bất kỳ người phụ nữ da trắng nào qua lại với anh có thể sẽ thực sự bị cạo đầu bôi vôi.” Ra là thế. Anh vẫn đang cố bảo vệ cô. Cô cáu kỉnh nhìn anh. “Wolf, em không chịu sống một cuộc đời phải chạy theo định kiến của kẻ khác. Em cảm kích chuyện anh cố bảo vệ em...” Cô có thể nghe thấy tiếng ken két khi răng anh nghiến vào với nhau. “Thật à?” Anh hỏi bằng giọng mỉa mai nặng nề. “Thế thì về nhà đi. Ở lại đó, và anh sẽ ở lại đây.” “Trong bao lâu?” Thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh lại nói một câu chệch hẳn chủ đề. “Anh sẽ mãi là người lai.” “Và em cũng luôn là chính mình. Em không yêu cầu anh phải thay đổi,” cô chỉ ra, nỗi đau đớn hiện rõ trong giọng nói. Cô nhìn anh với nỗi khát khao giản dị trong ánh mắt mà chưa từng có người đàn bà nào nhìn anh như thế, và cơn thịnh nộ trong anh càng mãnh liệt hơn, bởi vì anh không thể nào chỉ với tay ra và kéo cô vào lòng, tuyên bố với cả thế giới rằng cô là người đàn bà của anh. Lời cảnh cáo của cảnh sát trưởng là quá rõ ràng, và Wolf biết rõ rằng sự thù địch người ta dành cho anh sẽ nhanh chóng phình lên và phát nổ. Sự thù địch đó có thể dễ dàng chụp xuống Mary, và lần này anh không chỉ lo cô sẽ mất việc. Công việc sẽ chẳng là gì nếu so với những nguy hiểm về thể xác mà cô có thể gặp phải. Cô sẽ bị khủng bố ngay trong nhà mình, tài sản bị xâm phạm; cô có thể bị nguyền rủa và phỉ nhổ; có thể bị tấn công. Dù là người kiên quyết đến bộc trực, nhưng cô vẫn chỉ là một phụ nữ yếu đuối, và cô sẽ không thể chống lại kẻ muốn hãm hại mình. “Anh biết,” cuối cùng Wolf nói, và cho dù đã kìm nén, anh vẫn với tay ra chạm vào tóc cô. “Về nhà đi, Mary. Khi chuyện này qua đi...” Anh dừng lại, bởi vì anh không muốn hứa hẹn những gì không chắc chắn, nhưng những gì anh nói đã đủ làm cho mắt cô sáng lên. “Được rồi,” cô lẩm bẩm, đặt tay lên tay anh. “Nhân tiện đây, em muốn anh cắt tóc.” Anh có vẻ sửng sốt. “Cắt tóc?” “Phải. Anh muốn em xõa tóc xuống, và em muốn anh cắt tóc ngắn đi.” “Vì sao?” Cô ném cho anh một ánh mắt sắc sảo. “Anh để tóc dài không phải vì anh là người Anh điêng. Anh để tóc dài chỉ để làm người khác khó chịu, như thế họ sẽ không bao giờ quên đi dòng máu Anh điêng của anh. Thế nên hãy cắt tóc đi.” “Tóc ngắn không làm anh bớt Anh điêng đi.” “Tóc dài cũng chẳng làm anh Anh điêng hơn được.” Trông cô như thể sẽ đứng đó cho đến ngày tận thế nếu anh không đồng ý. Anh bất ngờ chịu thua, miệng lẩm bẩm, “Được rồi, anh sẽ cắt tóc.” “Tốt.” Cô mỉm cười với anh rồi kiễng chân hôn lên khóe miệng anh. “Chúc anh ngủ ngon. Ngủ ngon nhé, Joe.” “Ngủ ngon, cô Mary.” Khi cô đi rồi, Wolf mệt mỏi thọc tay vào tóc, rồi cau mày khi nhận ra rằng mình vừa mới đồng ý sẽ cắt nó đi. Anh ngẩng lên và thấy Joe đang chăm chú nhìn mình. “Chúng ta sẽ làm gì đây?” Thằng bé hỏi. “Bất kỳ điều gì phải làm,” Wolf trả lời với vẻ mặt sắt đá. Sáng hôm sau khi Mary đi mua tạp phẩm, cô thấy mọi người trong cửa hàng đều chụm đầu lại với nhau thành từng nhóm nhỏ và thì thào về vụ cưỡng hiếp. Thân phận cô gái nhanh chóng bị tiết lộ: đó là Cathy Teele, chị gái của Christa, một học sinh trong lớp Mary. Theo những lời thì thào mà Mary nghe được khi cô chọn hàng hóa thì cả nhà Teele đều suy sụp. Cạnh quầy bột và ngô xay, cô gặp Dottie Lancaster, theo sát bên sườn là một chàng trai trẻ mà Mary đoán là con trai bà ta. “Chào Dottie.” Mary thân mật chào bà ta, mặc dù rất có khả năng chính Dottie đã phát tán lời đồn đại về cô và Joe. “Chào.” Dottie mang vẻ mặt rã rời mệt mỏi, thay vì vẻ cáu bẳn thường lệ. “Cô đã nghe chuyện về cô gái tội nghiệp nhà Teele chưa?” “Tôi chưa nghe thấy gì khác kể từ lúc bước vào cửa hàng.” “Người ta đã bắt giam gã Anh điêng đó, nhưng cảnh sát trưởng buộc phải thả hắn ra. Tôi hy vọng giờ cô sẽ thận trọng hơn về quan hệ bạn bè của mình.” “Wolf không bị bắt giam.” Mary cố giữ giọng bình tĩnh. “Anh ấy bị thẩm ván, nhưng khi vụ tấn công đó xảy ra thì anh ấy đang ở trang trại của Wally Rasco, và ông Rasco đã làm chứng cho anh ấy. Wolf Mackenzie không phải là kẻ hiếp dâm.” “Đã có một phiên tòa phán rằng hắn phạm tội đó và đã xử hắn ngồi tù.” “Anh ấy cũng đã được minh oan khi kẻ hiếp dâm thực sự bị bắt và nhận tội.” Dottie lùi lại, mặt tái đi. “Đó là những gì gã Anh điêng đó nói, nhưng theo những gì chúng tôi được biết, hắn chỉ được tha vì đã cam kết[6]. Thật dễ nhìn thấy cô đứng về phía nào, thực ra là cô đã đi lại với lũ Anh điêng đó kể từ cái ngày cô đến Ruth. Chà chà, cô gái, có một câu danh ngôn nói rằng nếu cô ngủ với chó thì cô sẽ có rận. Nhà Mackenzie là đồ Anh điêng rác rưởi bẩn thỉu...” [6] Tù nhân được phóng thích sau khi cam kết giữ tư cách đạo đức tốt và thường xuyên trình diện với chính quyền. “Đừng nói thêm lời nào nữa,” Mary cắt ngang, mặt cô nóng bừng khi cô bước một bước về phía Dottie. Hai tay cô ngứa ngáy chỉ muốn tát thẳng vào mặt người đàn bà này. Dì Ardith đã nói rằng một quý cô thì không bao giờ gây gổ, nhưng Mary đã sẵn sàng từ bỏ vĩnh viễn cái danh xưng quý cô đó. “Wolf là một người đàn ông chăm chỉ, đứng đắn, và tôi sẽ không để bà hay bất kỳ ai khác phủ nhận điều đó.” Sắc mặt Dottie tái nhợt, nhưng có gì đó trong mắt Mary khiến bà ta kiềm chế không nói thêm gì nữa về Wolf. Thay vào đó bà ta chồm tới gần hơn và rít lên, “Tốt hơn hết cô nên tự xem lại mình đi, Quý cô Tốt tính, nếu không cô sẽ thấy mình gặp rất nhiều rắc rối đấy.” Mary cũng chồm tới trước, quai hàm siết lại. “Bà đang đe dọa tôi đấy à?” “Mẹ à, thôi đi,” chàng trai trẻ đứng sau bà ta thì thào bằng giọng hoảng loạn và giật giật tay mẹ. Dottie nhìn ra sau, gương mặt thay đổi hẳn. Bà ta lùi lại, nhưng vẫn nói với Mary bằng giọng khinh khỉnh, “Cô nhớ lấy lời tôi đấy,” rồi vênh váo bước đi. Con trai của bà ta, Bobby, hoảng hốt vừa vội chạy theo mẹ vừa xoắn chặt hai tay. Ngay lập tức Mary hối hận vì đã để xảy ra cảnh tượng khủng khiếp đó. Từ những gì Joe kể, Bobby đối mặt với các vấn đề hàng ngày đã đủ khó khăn rồi, không cần phải thêm vào chuyện này nữa. Cô hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng gần như nổi đóa lên khi quay lại và thấy mấy người đang đứng trên lối đi, trố mắt ra nhìn cô. Rõ ràng họ đã nghe từng lời một, và trông họ có vẻ vừa sốc vừa thèm thuồng. Kiểu gì câu chuyện này cũng sẽ lan truyền khắp thị trấn chỉ trong một giờ đồng hồ nữa: hai cô giáo cãi nhau ầm ĩ vì Mackenzie. Cô vừa thầm rên rỉ vừa chọn một túi bột. Vậy là Wolf lại thêm một tai bay vạ gió! Ở lối đi bên cạnh, cô gặp Cicely Karr. Nhớ lại những lời của bà ta trong cuộc họp Ban giám hiệu trường, Mary không thể ngăn mình không lên tiếng, “Bà Karr này, tôi đã nhận được thư của Thượng nghị sĩ Allard, ông ấy sẽ tiến cử Joe Mackenzie vào Học viện.” Những lời của cô nghe đầy thách thức ngay cả với chính tai mình. Trước sự ngạc nhiên của cô, bà Karr tỏ ra hào hứng. “Thật à? Tôi hẳn sẽ chẳng bao giờ tin được chuyện đó. Trước khi Eli giải thích cho tôi nghe, tôi đã không thực sự nhận ra nó vinh dự đến thế nào.” Thế rồi bà ta tỉnh lại. “Nhưng giờ chuyện tồi tệ đã xảy ra. Thật kinh khủng. Tôi... tôi không thể không nghe thấy cô với Dottie Lancaster cãi nhau. Cô Potter này, cô không tưởng tượng được chuyện mười năm trước thế nào đâu. Mọi người đều hoảng sợ và giận dữ, và giờ cơn ác mộng lại bắt đầu.” “Đây cũng là cơn ác mộng với Mackenzie,” Mary giận dữ nói. “Anh ấy bị ngồi tù vì một vụ cưỡng hiếp mà anh ấy không gây ra. Anh ấy đã được minh oan, thế nhưng anh ấy vẫn là người đầu tiên cảnh sát trưởng triệu tập để thẩm vấn. Bà nghĩ anh ấy cảm thấy thế nào chứ? Anh ấy không bao giờ muốn quay lại nhà tù, và giờ có vẻ như tất cả mọi người đang cố gắng đẩy anh ấy vào đó lần nữa.” Bà Karr có vẻ bối rối. “Trước đây tất cả chúng tôi đã sai. Hệ thống luật pháp cũng sai. Nhưng mặc dù Mackenzie đã chứng minh được hắn không cưỡng hiếp Cathy Teele, cô vẫn không hiểu vì sao cảnh sát trưởng lại muốn thẩm vấn hắn ư?” “Không, tôi không hiểu.” “Bởi vì Mackenzie có lý do để muốn trả thù.” Mary kinh hoàng. “Vậy là các người nghĩ anh ấy sẽ trả thù bằng cách tấn công một cô gái trẻ vốn chỉ là một đứa bé khi anh ấy ngồi tù ư? Các người nghĩ anh ấy là loại người nào chứ?” Cô thấy khiếp sợ cái ý nghĩ đó và cả cái cảm giác mọi người ở Ruth sẽ đồng ý với bà Karr. “Mackenzie là một gã đàn ông đầy căm hận,” bà Karr khẳng định chắc nịch. Phải, bà ta tin rằng Wolf có khả năng gây ra vụ trả thù khủng khiếp, ghê rợn như thế; điều đó hiện rõ trong mắt bà ta. Mary thấy buồn nôn; cô bắt đầu lắc đầu, “Không,” cô nói. “Không. Wolf thấy cay đắng với cái cách người ta đối xử với anh ấy, nhưng anh ấy không căm hận. Và anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương một người phụ nữ như thế.” Nếu cô từng chắc chắn chuyện gì trên đời, thì đó là chuyện này. Cô cảm nhận được sự khẩn thiết trong những lần động chạm của anh, nhưng chưa bao giờ là thô bạo. Nhưng bà Karr cũng lắc đầu. “Đừng bảo tôi là hắn không căm hận! Cái đó hiển hiện trong đôi mắt đen như địa ngục đó mỗi khi hắn nhìn chúng tôi, bất kỳ ai trong chúng tôi. Cảnh sát trưởng đã phát hiện hắn từng ở Việt Nam, trong một nhóm sát thủ đặc biệt nào đó. Chỉ có Chúa mới biết chuyện đó làm hắn méo mó đến mức nào! Có thể hắn không cưỡng hiếp Cathy Teele, nhưng đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để hắn trả thù và rồi đổ tội lên người nào đó đã thực sự cưỡng hiếp con bé.” “Nếu Wolf muốn trả thù thì anh ấy sẽ chẳng lén lút làm việc đó,” Mary khinh bỉ nói. “Các người không biết anh ấy là người như thế nào, đúng không? Anh ấy đã sống ở đây bao nhiêu năm, và chẳng ai trong các người biết anh ấy cả.” “Và cô biết hả?” Bà Karr đã đỏ bừng mặt mũi. “Có lẽ chúng ta đang nói về một kiểu ‘biết’ khác. Có lẽ rốt cuộc thì lời đồn đại về chuyện cô dan díu với Joe Mackenzie chỉ đúng có một nửa. Cô đã dan díu với Wolf Mackenzie, đúng không?” Vẻ khinh miệt trong giọng nói của bà ta làm Mary điên tiết. “Phải!” Cô gần như hét lên, nhưng rồi lòng trung thực đã bắt cô phải thêm vào, “nhưng chưa được nhiều như tôi muốn!” Hàng loạt tiếng thở gấp làm cô nhìn quanh, và cô trừng mắt nhìn vào gương mặt của những người dân thị trấn đã dừng lại trên lối đi và lắng nghe. Thế đấy, cô thực sự đã nói ra rồi; Wolf đã muốn cô tự giữ khoảng cách với anh, thay vào đó cô lại gào lên từ trên nóc nhà rằng cô đã ‘dan díu’ với anh. Nhưng cô lại không cảm thấy dù chỉ một chút xấu hổ. Cô cảm thấy tự hào. Với Wolf Mackenzie, cô là một người đàn bà, chứ không phải cô giáo già tuềnh toàng sống cùng một con mèo, vì Chúa. Cô không cảm thấy mình tuềnh toàng khi ở cạnh Wolf; mà cảm thấy mình ấm áp, mình được cần đến. Nếu cô có hối hận gì, thì đó là chuyện Joe không về muộn hơn mười lăm phút vào ngày hôm qua, hay thậm chí chỉ năm phút thôi, bởi vì hơn bất kỳ điều gì, cô muốn trở thành người đàn bà của Wolf trên mọi phương diện, muốn nằm dưới cơ thể đầy ham muốn của anh, háo hức đón nhận nỗi đam mê từ anh và trao cho anh nỗi đam mê của chính mình. Nếu vì điều đó, vì yêu anh mà cô bị tẩy chay, thì cô coi đó là sự mất mát lớn của mọi người ở Ruth. Bà Karr lạnh lùng nói, “Tôi tin là chúng ta sẽ có một cuộc họp Ban giám hiệu trường nữa.” “Khi các người làm thế, hãy cân nhắc rằng tôi có một hợp đồng kín kẽ,” Mary đáp trả, rồi xoay người trên gót chân. Cô vẫn chưa tìm đủ số hàng mình cần, nhưng cô quá giận dữ nên không thể tiếp tục. Khi cô thả đống hàng xuống quầy, cô thu ngân trông như thể không muốn tính tiền, nhưng rồi cô ta đổi ý trước ánh mắt trừng trừng của Mary. Mary lao ầm ầm như vũ bão về nhà và hài lòng khi thời tiết dường như đồng tình với cô. Những đám mây đen đang dần cuộn lại phía trên đầu. Sau khi cất đống hàng đi, cô kiểm tra con mèo, dạo gần đây nó xử sự rất lạ. Một ý nghĩ kinh hoàng xuất hiện: chắc chẳng ai lại đi đầu độc nó chứ? Nhưng Woodrow đang phơi nắng một cách thanh bình trên tấm thảm, vì thế cô nhẹ nhõm rũ bỏ ý nghĩ đó đi. Khi chuyện này qua đi... Câu nói vọng lại trong đầu cô, trêu ngươi cô và khuấy động một cơn nhức nhối tận sâu bên trong. Cô khao khát anh dữ dội đến nỗi cảm thấy như cơ thể mình vẫn thiếu gì đó. Cô yêu anh, và mặc dù cô hiểu vì sao anh nghĩ cô nên tránh xa anh thì cô vẫn không đồng ý với anh. Sau những gì đã xảy ra sáng nay với Dottie Lancaster và Cicely Karr, sự đày ải này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô đã gần như đứng giữa đường và hét lên: cô là người đàn bà của Wolf Mackenzie rồi. Dù anh muốn gì từ cô đi nữa, cô cũng sẵn sàng dâng hiến. Dì Ardith đã dạy cô rằng nếu người đàn bà cảm thấy mình không thể sống nếu không có đàn ông thì chuyện gần gũi chỉ thuộc về hôn nhân, mặc dù dì ấy cũng nói thẳng ra rằng mình không thể hình dung ra cái lý do như thế là gì. Trong khi Mary thừa nhận mọi người vẫn gần gũi nhau ngoài hôn nhân, thì bản thân cô lại không để mình bị điều đó cám dỗ - cho đến khi cô gặp Wolf. Nếu anh chỉ muốn cô trong một thời gian ngắn, cô vẫn coi như thế còn hơn là không có gì. Thậm chí chỉ một ngày với anh thôi cũng sẽ là một ký ức huy hoàng để trân quý trong những năm dài thê lương không có anh, một chút ấm áp để làm cô khuây khỏa. Ước mơ của cô là sống cả đời với anh, nhưng cô không cho phép mình kỳ vọng điều đó. Anh quá cay nghiệt, quá thận trọng; anh sẽ không cho phép một người Ăng lê đến gần mình như thế. Anh sẽ cho cô cơ thể anh, thậm chí có thể là thiện ý nữa, nhưng không phải trái tim anh hay bất cứ sự ràng buộc nào. Vì yêu anh, Mary biết cô sẽ không đòi hỏi gì hơn. Cô không muốn giữa họ tồn tại sự giận dữ hay cảm giác tội lỗi. Cô muốn làm cho Wolf hạnh phúc chừng nào còn có thể, bằng bất cứ cách nào. Anh đã bảo cô xõa tóc xuống, và thế là toàn bộ mái tóc mềm mại của cô đổ xuống vai. Sáng hôm nay Mary đã trố mắt nhìn vào gương - kiểu tóc buông lơi đó đúng là khiến gương mặt cô mềm đi. Mắt cô long lanh, bởi vì xõa tóc là điều mà cô có thể làm vì Wolf. Anh khiến cô cảm thấy mình thật nữ tính. Sau những vụ tranh cãi mà cô đã dính vào, giờ chẳng ích gì khi cố làm mọi người nghĩ rằng cô khách quan nữa. Khi cô kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ thấy chuyện cố giả vờ giả vịt là vô ích. Thậm chí Mary còn cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì trái tim cô thực sự muốn thế. Mary định thay sang chiếc váy ở nhà thùng thình thì bỗng thấy bóng mình trong gương và dừng lại. Trong đầu cô, cái khoảnh khắc ngày cô gặp Wolf lần đầu bỗng sống lại, khi anh thấy cô trong chiếc quần jean cũ của Joe. Giây phút đó, mắt anh mở to với cái nhìn nóng bỏng và đàn ông mà đến tận lúc này vẫn có thể làm cô run rẩy. Cô muốn anh nhìn cô như thế lần nữa, nhưng anh sẽ chẳng làm thế chừng nào cô còn mặc... còn mặc máy cái quần thụng vải bố này! Đột nhiên Mary cảm thấy bất mãn với tất cả đống quần áo của mình. Máy cái váy đứng đắn và giản dị, nhưng quá buồn tẻ và rộng thùng thình. Thân hình mảnh dẻ của cô nên mặc đồ cotton thanh nhã và nhẹ nhàng, với màu sắc tươi sáng, hay thậm chí là đồ jean ôm chặt hông. Cô quay lại nhìn xuống mông mình trong gương, trông thật thon và hấp dẫn. Cô không thấy lý do nào phải hổ thẹn vì nó. Nếu nói về mông thì mông cô thực sự rất đẹp. Tự lầm bầm, cô lại nhét mình vào chiếc váy “tiện dụng” và túm lấy túi xách. Ruth không có nhiều quần áo thời trang lắm, nhưng chắc chắn cô có thể mua được mấy cái quần jean và áo thun tươi tắn, cũng như vài bộ váy giản dị và áo cánh thật sự vừa với cô. Và cô không bao giờ muốn nhìn thấy một chiếc giày “tiện dụng” nào nữa trong đời. Những đám mây đen thực hiện lời hứa của mình, và trời bắt đầu mưa khi cô lái xe vào thị trấn. Cơn mưa đều đều, là kiểu mưa mà các chủ trang trại và những người nông dân ở khắp nơi đều thích, là kiểu mưa xối xả chứ không phải chỉ thấm ướt mặt đất. Dì Ardith hẳn sẽ chẳng thò chân ra khỏi nhà khi trời mưa, nhưng Mary phớt lờ chuyện đó. Đầu tiên cô dừng lại ở một cửa hàng chuyên bán quần áo phụ nữ ở Ruth, dù đống quần áo ở đây chẳng hợp thời chút nào so với các buổi trình diễn thời trang ở Paris. Cô mua ba chiếc quần jean cỡ sáu, hai chiếc áo khoác cotton nhẹ, và một cái áo chambray màu xanh làm cô cảm thấy mình như người đi tiên phong. Một cái váy ca rô hợp mốt, đóng bộ với áo len dài tay màu đỏ hồng, tôn vẻ ngoài của cô nhiều đến mức khiến cô xoay tròn trên gót chân trong niềm vui sướng như một đứa bé. Cô cũng chọn một cái váy nâu vừa vặn đến mức cô không thể bỏ qua nó bất chấp màu sắc, rồi chọn thêm một cái áo cánh hồng lòe loẹt để đóng bộ với nó. Lựa chọn cuối cùng của cô là một cái váy cotton màu oải hương nhạt cùng với áo ôm đồng màu cổ ren thanh nhã. Vẫn trong cơn hưng phấn và thách thức, cô chọn một đôi xăng đan trắng sang trọng và một đôi giày thể thao. Khi người bán hàng tính tiền và đọc tổng số tiền, Mary thậm chí còn chẳng chớp mắt. Cô đã hoãn chuyện này quá lâu rồi. Thế vẫn chưa xong. Mary khóa mấy túi đồ trong xe rồi băng qua mưa gió đến cửa hàng bách hóa của nhà Hearst, nơi mà mọi người mua ủng. Vì định sẽ dành phần lớn thời gian của mình trên ngọn núi của Wolf, nên cô nghĩ mình sẽ cần một đôi. Ông Hearst gần như thô lỗ, nhưng cô nhìn ông ta không chớp mắt và thoáng nghĩ đến việc chĩa ngón tay CÔ giáo vào ông ta. Cô gạt ý nghĩ đó đi vì ngón tay ấy sẽ mất đi quyền lực nếu dùng quá thường xuyên, và một lúc nào đó trong tương lai có thể cô sẽ thực sự cần đến nó. Thế nên cô phớt lờ ông ta và thử ủng cho đến khi tìm ra một đôi vừa vặn thoải mái với chân mình. Mary muốn về nhà để mặc chiếc quần jean cùng với cái áo chambray lắm rồi; cô thậm chí còn nghĩ đến việc đi ủng quanh nhà để quen chân. Woodrow sẽ không nhận ra cô đâu. Cô nghĩ đến ánh mắt của Wolf và lại bắt đầu run rẩy. Xe của cô đang đỗ trên đường, cách đó một tòa nhà, lúc này trời mưa nặng hạt và cô tự lên tiếng chửi rủa mình vì đã không chịu lái xe từ cửa hàng quần áo đến cửa hàng nhà Hearst. Ruth không có vỉa hè, và nước mưa đã đọng thành từng vũng lớn bên lề đường. Chà, cô đang đi đôi giày tiện dụng của mình; cứ để chúng phát huy tác dụng đi! Chúi đầu xuống và giơ cái hộp đựng ủng lên nhằm che bớt nước mưa, Mary lao từ mái hiên cửa hàng và ngay lập tức ướt sũng đến cổ chân khi bước trúng một vũng nước. Cô vừa càu nhàu về chuyện đó vừa chạy ngang qua một ngõ nhỏ nằm giữa cửa hàng bách hóa và tòa nhà bên cạnh, trước đây vốn là một cửa hàng cắt tóc nhưng giờ đang trống không. Cô không nghe thấy hay nhìn thấy cái gì di chuyển; cô không hề cảnh giác. Nhưng thình lình một bàn tay to lớn, ướt sũng nước mưa chụp ngang miệng cô, và một cánh tay choàng quanh thân trên, khóa chặt lấy tay cô rồi bắt đầu lôi cô vào trong ngõ, tránh xa khỏi đường phố. Theo bản năng Mary chống cự lại, vừa vùng vẫy và đá lung tung vừa thốt lên những âm thanh nghèn nghẹn sau bàn tay của kẻ tấn công. Tay hắn siết quá chặt trên mặt cô đến nỗi các ngón tay của hắn cắm vào má cô đau điếng. Đám cỏ cao và ướt đẫm trong ngõ châm vào chân cô, và cơn mưa làm mắt cô cay xè. Hoảng hốt, cô đá mạnh hơn. Chuyện này không thể nào diễn ra! Hắn không thể nào chỉ lôi cô đi ngay trong ánh sáng ban ngày được! Nhưng hắn có thể; hắn đã làm điều đó với Cathy Teele! Cô vùng được một tay ra và với ra sau, cào lên mặt hắn. Những ngón tay tuyệt vọng của cô chỉ vớ được đống vải bố ướt nhẹp. Kẻ tấn công chửi rủa, giọng hắn trầm và khàn đặc, rồi hắn đấm vào bên đầu cô. Những giác quan của Mary mụ mẫm đi, và sự vùng vẫy trở nên vô định hướng. Cô ngờ ngợ nhận biết khi họ đến cuối ngõ và hắn lôi cô ra phía sau tòa nhà bỏ hoang. Hơi thở của hắn gấp gáp và khò khè bên tai cô khi hắn đè cô nằm sấp xuống nền sỏi và bùn. Cô vùng vẫy để giải thoát cánh tay lần nữa và giơ tay chống xuống đỡ lấy mình; đống sỏi chà xước lòng bàn tay cô, nhưng cô gần như không cảm thấy. Tay hắn vẫn bịt chặt miệng cô, làm cô nghẹt thở; hắn dí mặt cô xuống đất bẩn và đè người cô xuống bằng thân hình nặng nề của mình. Tay còn lại của hắn quờ quạng xuống váy cô, kéo nó lên. Mary điên cuồng cào vào tay hắn, cố kéo nó ra để có thể hét lên, và hắn lại đánh cô lần nữa. Cô vô cùng khiếp sợ và tiếp tục cào cấu. Vừa chửi rủa, hắn vừa ép hai chân cô tách ra và đẩy mình vào giữa. Cô có thể cảm thấy nó qua lớp quần của hắn và đồ lót của cô, chọc vào cô, và cô bắt đầu nôn ọe. Chúa ơi, không! Cô nghe thấy quần áo của mình bị xé, và sự khiếp sợ đã cho cô sức mạnh. Cô cắn điên cuồng vào tay hắn, với ra sau cào mắt hắn, móng tay cô cắm vào da thịt tên súc sinh. Một tiếng gầm rống lên bên tai cô, nhưng cô nghe thấy tiếng người hét. Gã đàn ông trên người cô cứng người lại, rồi hắn chống một tay lên đầu cô và nhổm dậy. Tầm nhìn của cô nhòe nhoẹt vì mưa và bùn, cô chỉ nhìn thấy một ống tay áo màu xanh và một bàn tay tái nhợt đầy tàn nhang trước khi hắn bỏ chạy mất. Từ phía trên và đằng sau cô vọng đến một tiếng nổ lớn, cô ngờ ngợ tự hỏi liệu có phải giờ mình sẽ bị sét đánh không. Không, sét phải xuất hiện trước khi có sấm chứ nhỉ. Tiếng chân chạy nện thình thịch trên nền đất, vượt qua cô. Mary nằm im, người cô mềm oặt, hai mắt nhắm nghiền. Cô nghe tiếng chửi rủa, rồi tiếng chân quay lại. “Mary,” một giọng uy quyền vang lên. “Cô không sao chứ?” Cô cố mở mắt ra và nhìn thấy Clay Armstrong. Anh ta ướt như chuột lột, đôi mắt xanh điên cuồng, nhưng tay anh ta thật dịu dàng khi xoay cô lại và bế cô lên. “Cô ổn chứ?” Lúc này giọng nói đã dễ nghe hơn. Cơn mưa làm mặt cô rất buốt. “Vâng,” cô cố thốt lên, rồi xoay mặt áp vào vai anh ta. “Tôi sẽ tóm được hắn,” Clay hứa. “Thề với cô, tôi sẽ tóm được thằng con hoang đó.” Trong thị trấn không có bác sĩ, nhưng Bessie Pylant là một y tá đã được cấp bằng, và Clay đem Mary đến nhà Bessie. Bessie gọi bác sĩ mà chị ta đang làm việc cho và nhờ ông ta lái xe đến từ thị trấn bên cạnh. Trong lúc đó chị ta cẩn thận lau chùi những vết xước của Mary và đắp đá lên những vết bầm, rồi bắt đầu đổ nước trà nóng, quá-ngọt-ngào xuống cô. Clay đã biến mất. Nhà Bessie đột nhiên đầy phụ nữ; Sharon Wycliffe đến và đảm bảo với Mary rằng cô ta và Dottie có thể xử lý được mọi chuyện vào thứ Hai nếu Mary không muốn đi dạy; Francie Beecham kể chuyện về những ngày bà còn đi dạy, mục đích của bà là rõ ràng, và những người khác làm theo ám hiệu của bà. Mary ngồi im lặng, ôm chặt cái chăn Bessie đã quàng quanh người cô đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Cô biết những người phụ nữ này đang cố làm cô nghĩ đến chuyện khác, và cô biết ơn họ; với sự kiểm soát cứng nhắc, cô tập trung vào những câu chuyện phiếm thường ngày của họ. Ngay cả Cicely Karr cũng đến và vỗ lên tay Mary, bất chấp cuộc tranh cãi mới nổ ra giữa họ chỉ vài giờ trước đó. Thế rồi bác sĩ đến, và Bessie dẫn Mary vào phòng ngủ để được riêng tư trong khi bác sĩ khám cho cô. Mary trả lời câu hỏi của ông ta bằng giọng thờ ơ, mặc dù cô nhăn mặt khi bị ông ta chọc vào những chỗ đau bên đầu. Bác sĩ kiểm tra phản ứng đồng tử và mạch của cô, rồi kê cho cô thuốc giảm đau liều nhẹ. “Cô sẽ ổn thôi,” cuối cùng ông ta nói, tay vỗ lên đầu gối cô. “Không có chấn động gì, thế nên cơn đau đầu của cô sẽ khỏi nhanh thôi. Một giấc ngủ thật ngon sẽ có tác dụng hơn bất kỳ thứ thuốc nào.” “Cảm ơn ông vì đã đến tận đây,” Mary lịch sự đáp lại. Cảm giác tuyệt vọng đang lớn dần trong cô. Mọi người thật tuyệt, nhưng Mary có thể cảm thấy cuộn dây trong người mình đang cuộn lại càng lúc càng chặt hơn. Cô cảm thấy bẩn thỉu và bị phơi bày. Cô cần riêng tư, cần được tắm rửa, và hơn bất kỳ thứ gì khác, cô cần Wolf. Cô rời khỏi phòng ngủ và thấy Clay đã quay lại. Anh ta ngay lập tức đến chỗ cô và nắm lấy tay cô. “Cô cảm thấy thế nào?” “Tôi không sao.” Nếu phải nói câu này một lần nữa, có lẽ Mary sẽ hét lên mất. “Tôi cần lời khai của cô, nếu cô nghĩ mình có thể làm được bây giờ.” “Được, không sao.” Thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng; Mary có thể cảm thấy cảm giác mơ hồ lan rộng khi thuốc làm cảm xúc của cô mụ mẫm. Cô để Clay dẫn mình đến ghế và một lần nữa kéo chặt cái chăn quanh mình. Cô thấy lạnh. “Cô không phải lo sợ,” Clay an ủi. “Hắn đã bị bắt. Giờ hắn đang bị giam rồi.” Điều đó làm cô chú ý, và cô trố mắt nhìn anh ta. “Bắt? Anh biết hắn là ai à?” “Tôi đã nhìn thấy hắn.” vẻ sắt đá quay lại trong giọng nói của Clay. “Nhưng hắn ta đội mũ trùm đầu mà?” Cô nhớ điều đó, nhớ cảm giác lớp vải bố dưới ngón tay cô. “Ừ, nhưng tóc hắn thò ra sau lưng dưới mũ.” Mary ngẩng lên nhìn Clay, cảm giác mụ mẫm trong cô chuyển thành kinh hoàng. Tóc hắn ta đủ dài để thò ra khỏi mũ trùm ư? Chắc chắn Clay không nghĩ rằng... chắc chắn không rồi! Cô muốn nôn. “Wolf?” Cô thì thào. “Đừng lo. Tôi đã bảo cô hắn đang bị giam rồi.” Nắm tay cô siết chặt đến nỗi móng tay cắm vào lòng bàn tay. “Vậy thì thả anh ấy ra đi.” Clay trông sửng sốt, rồi trở nên giận dữ. “Thả hắn ra! Mẹ kiếp, Mary, cô không thể nghĩ thông suốt được rằng hắn đã tấn công cô sao?” Cô chậm chạp lắc đầu, mặt trắng bệch. “Không, không phải anh ấy.” “Tôi đã thấy hắn,” Clay nói, nhấn mạnh từng từ. “Hắn cao và có mái tóc dài màu đen. Mẹ kiếp, còn ai vào đây nữa chứ?” “Tôi không biết, nhưng đó không phải Wolf.” Đám phụ nữ im lặng, ngồi hóa đá trong lúc lắng nghe cuộc tranh cãi. Cicely Karr lên tiếng, “Chúng tôi đã cố cảnh báo cô, Mary.” “Vậy thì các người đã cảnh báo tôi nhầm người!” Mắt long lên, Mary trừng trừng nhìn quanh phòng, rồi quay lại với Clay. “Tôi đã thấy tay hắn! Hắn là người da trắng, một người Ăng lê. Hắn có bàn tay đầy tàn nhang. Đó không phải là Wolf Mackenzie!” Hai hàng lông mày của Clay cau lại. “Cô chắc chắn về chuyện này chứ?” “Chắc chắn. Hắn chống tay lên đất ngay trước mắt tôi.” Cô với tay túm lấy ống tay áo của Clay. “Thả Wolf ra khỏi phòng giam, ngay lập tức! Ngay lúc này, anh nghe thấy tôi nói rồi chứ! Và tốt hơn hết là anh ấy không có vết xước nào trên người!” Clay đứng dậy bước về phía điện thoại, và một lần nữa Mary nhìn quanh đám phụ nữ trong phòng. Tất cả bọn họ đều xanh lét và lo lắng. Mary có thể đoán vì sao. Chừng nào họ còn nghi ngờ Wolf, thì họ vẫn còn một mục tiêu an toàn cho nỗi sợ hãi và sự tức giận của mình. Giờ họ phải tự nhìn vào chính mình, vào ai đó trong số họ. Rất nhiều đàn ông trong khu vực này có bàn tay đầy tàn nhang, nhưng Wolf thì không. Tay anh gầy, sẫm màu và sạm đi vì nắng gió, lại chai sần vì nhiều năm làm việc tay chân và cưỡi ngựa. Cô có thể cảm thấy đôi bàn tay đó bằng da bằng thịt. Cô muốn hét lên rằng Wolf chẳng có lý do gì để tấn công cô, bởi vì anh có thể có cô bất kỳ lúc nào anh muốn, nhưng cô không nói gì. Cảm giác mụ mẫm đang quay trở lại. Cô chỉ muốn chờ Wolf, nếu như anh có đến với cô. Một giờ sau Wolf bước vào nhà Bessie mà không hề gõ cửa như thể anh là chủ nhà. Hàng loạt tiếng thở dốc hắt ra khi anh xuất hiện trên ngưỡng cửa, bờ vai rộng gần như trải dài từ đầu đến cuối xà nhà. Anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn những người khác trong phòng. Mắt anh gắn chặt vào Mary, đang co quắp trong tấm chăn, mặt trắng bệch. Đôi ủng của anh vang vọng trên sàn nhà khi anh bước thẳng đến chỗ cô và cúi xuống. Đôi mắt đen rà soát cô từ đầu đến chân; thế rồi tay anh chạm vào cằm cô, xoay đầu cô về phía ánh đèn để có thể thấy vết xước trên má cô và các vết bầm trên lớp da thịt mềm mại. Anh nhấc tay cô lên để kiểm tra lòng bàn tay trầy xước. Quai hàm anh siết chặt. Mary muốn òa lên khóc, nhưng thay vào đó cô cố nở một nụ cười run rẩy. “Anh đã cắt tóc,” cô nhẹ nhàng nói, rồi siết các ngón tay lại với nhau để không lùa chúng qua những lọn tóc dày mềm mại nằm một cách hoàn hảo trên cái đầu rất đẹp của anh. “Việc đầu tiên trong sáng nay,” anh lẩm nhẩm. “Em không sao chứ?” “Vâng. Hắn - hắn đã không thể... anh biết đấy.” “Anh biết.” Wolf đứng dậy. “Anh sẽ quay lại sau. Anh sẽ tóm được hắn. Anh hứa với em, anh sẽ tóm được hắn.” Giọng Clay sắc lẻm, “Đó là việc của luật pháp.” Mắt Wolf ánh lên ánh lửa đen lạnh lẽo. “Luật pháp làm việc không được tốt lắm.” Anh bước ra mà không nói thêm lời nào, và Mary lại cảm thấy lạnh lẽo. Trong lúc anh ở đây, cuộc sống lại sinh sôi trong cơ thể mụ mẫm của cô, nhưng giờ nó đã biến mất. Anh đã bảo anh sẽ quay lại, nhưng cô nghĩ mình nên về nhà. Mọi người rất tử tế, quá tử tế; nhưng cô cảm thấy như thể mình sẽ hét lên. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]