Ngày cha xuất chinh ta đã đi tiễn, trên đường còn gặp Lục Cảnh Yến.
Đó là một buổi sáng sớm, trời vừa mới bình minh, nắng sớm vẫn còn mờ mịt.
Ta ở trên thành nhìn cha và đại quân rời đi, nhìn bóng lưng bọn họ nhỏ dần từng chút từng chút một.
Lục Cảnh Yến đứng bên cạnh ta, gió thổi tay áo hắn bay vù vù.
Hắn nói cả nhà Hứa gia toàn trung thần lương tướng, là xương sống và khí khái của nước Lương ta.
Cha ta đi lần này, tất cả mọi người nước Lương sẽ nhớ rõ công ơn của cha ta, hắn cũng sẽ mãi mãi cảm niệm Hứa gia.
Ta cười cười, lại một lần nữa cảm ơn lúc trước hắn cứu ta lên từ trong nước, sau đó ta hỏi: "Tam hoàng tử, người có muốn làm Thái tử không?"
Dù sao thì Lục Cảnh Chu tính tình yếu đuối lại hay nghe lời đồn đãi, thật sự rất khó khống chế đại cục.
.......
Mấy ngày sau, có lưu dân từ bắc địa vào kinh gây sức ép lên quan thương.
Lại có lời đồn đãi nói trận chiến này của nước Kỳ đều là vì tư lợi của Thái tử mà ra.
Tạm thời trong Kinh lòng người hoang mang hoảng sợ.
Có lưu dân từ các nơi tụ tập vây quanh phủ Thái tử, mắng Thái tử phẩm hạnh không đoan chính dẫn đến tai họa, làm bọn họ cửa nát nhà tan phải trôi dạt khắp nơi, muốn Thái tử hy sinh thân mình để ngăn cản cơn thịnh nộ của nước Kỳ.
Lục Cảnh Chu vì muốn yên ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-song-bao-la-nhat-nguyet-tinh-ha/2752452/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.