năm;
Lúc Dung Nham và An Úc đến, ông lão Tống vừa thu dọn dụng cụ câu cá xong.
“Ông ngoại!” An Úc xách một túi đồ lớn, chạy vào nhà.Hai người im lặng suốt quãng đường về nhà, có vài lần An Úc định mở miệng nhưng luôn cảm thấy lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo, mở miệng ra thì sẽ nôn thốc nôn tháo. Dung Nham nhìn ra sự khác thường của anh, cau mày ngó mặt anh, một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên.Rồi Bùi Phương Trì lại nói gì đấy nhưng Dung Nham đã chẳng còn lòng dạ nào để nghe, sau khi cúp điện thoại mới mệt mỏi day day sống mũi, sải bước về phía phòng tắm như thể nghĩ tới việc gì.Dung Nham nhìn không ra anh bị làm sao, chỉ có thể vừa ôm anh lên lầu, vừa lấy di động ra. An Úc không nhìn thấy ID người gọi, chỉ để ý thấy Dung Nham cau mày, giống như đang phân vân không biết có nên nhận điện thoại ngay bây giờ không.
“Ôi! Để ông nhìn xem ai tới vậy nè!” Ông lão Tống tinh thần sáng láng, vỗ vai An Úc, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc trộm Dung Nham ở đằng sau.“An Úc?”“Ôi! Để ông nhìn xem ai tới vậy nè!” Ông lão Tống tinh thần sáng láng, vỗ vai An Úc, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc trộm Dung Nham ở đằng sau.
An Úc có chút dở khóc dở cười, “Ông ngoại…”An Úc cười, trong lòng lại thầm thở dài than ông lão thật lợi hại, “Tốt, anh ấy tốt với con lắm.”
Dung Nham thân hình cao lớn, hai tay xách theo bốn năm túi quà, bước vào nhà rồi đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-lua-ngu-dong/994187/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.