hai;
An Úc nhớ rằng Dung Nham còn chưa ăn tối, anh chỉ ngủ được hai tiếng đã tỉnh giấc.
Trong phòng chỉ có một cây đèn bàn nhỏ bật sáng, Dung Nham ngồi trên thảm trải sàn sửa sang lại giấy tờ, nghe thấy động tĩnh thì đi tới, ngồi xổm bên rìa giường nhìn anh, “Dậy rồi?”Trong phòng chỉ có một cây đèn bàn nhỏ bật sáng, Dung Nham ngồi trên thảm trải sàn sửa sang lại giấy tờ, nghe thấy động tĩnh thì đi tới, ngồi xổm bên rìa giường nhìn anh, “Dậy rồi?”Quả nhiên.
“Ưm…” An Úc mơ màng ngồi dậy, bật công tắc đèn trần, nhìn thấy giấy tờ rải rác trên thảm, “Đèn bàn không đủ sáng, sao anh không vào phòng làm việc mà đọc.”“Ui…”“Đi đâu thế?” Dung Nham vẫn nhắm nghiền mắt.
“Anh tùy tiện sắp xếp lại chút thôi,” Dung Nham rót cho anh một cốc nước, “Còn muốn ngủ nữa không? Đồ ăn đã chuẩn bị xong, lát nữa làm nóng lên là ăn được rồi.”Thật kém cỏi.
“Anh còn chưa ăn ạ?” An Úc hơi kinh ngạc, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, bấm mở màn hình, “Sao đã trễ thế này rồi…”“Anh làm vậy không thoải mái đâu, về phòng ngủ đi.” An Úc chạm vào tay gã.An Úc trao cho gã một nụ hôn, định trốn tránh đoạn tình tiết thẹn muốn chín người này, lại bị người nào đó đảo khách thành chủ, hôn đến ná thở.
“Chờ ăn cùng với em,” Dung Nham xoa đầu anh, “Anh đi xào đồ ăn, em nằm thêm chốc nữa đi.”An Úc lại cố trốn tránh.
“Ừm…” An Úc xốc chăn lên, tùy ý cuộn mình thành ổ, ngã xuống giường, đôi mắt thất thần nhìn theo cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-lua-ngu-dong/994184/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.