Xe buýt phi qua như gió, khói ở đuôi xe kèm theo bão cát quất qua mặt của Liên Vũ.
“Vãi chấy… Phụt… Phì phì phì…”
Liên Vũ bĩu môi dưới thổi hơi phì phì, đưa tay ra sức phẩy mấy lần, phủi bụi đất trước mặt đi, cuối cùng cũng nhìn rõ nơi “phong thủy bảo địa” trong miệng Liên Nhạc.
Đập vào mắt là một mảnh xanh ngắt dạt dào sự sống, có những cây xanh không biết là loại gì ở dưới ruộng, lan tràn trong tầm nhìn, giao nhau với bầu trời xanh thẳm. Bụi đất tản đi, không khí trong lành sạch sẽ tràn vào khoang ngực, khe nước dưới ruộng chảy xiết ầm ầm, bắn lên bọt nước, dựng nên một chiếc cầu vồng dưới ánh mặt trời.
Vị trí của bọn hắn là đầu một con đường nhựa duy nhất giữa một mảnh xanh ngắt, đường hẹp đến nỗi ai dám chơi đua xe ở chỗ này cũng có thể tan xương nát thịt, con đường uốn lượn như rắn trườn trong bụi cỏ kéo dài đến thôn xóm đang bốc lên khói bếp phía xa.
Một trong “bọn” họ, đang vịn vào cái va li nhỏ dõi mắt trông về phía xa, phát hiện ánh mắt của Liên Vũ, ngửa đầu nói: “Anh hai, chúng ta đi chưa?”
Liên Vũ đập một tay vào trán. Giây phút ngồi lên xe buýt để tới đây hắn đã hối hận. Hắn không có tế bào nào để thưởng thức dòng nước chảy dưới cây cầu cũ, chỉ thấy côn trùng kêu váng dưới ruộng khiến hắn bực bội đến mức hận không thể xốc ngược mặt đất lên, huống chi bên cạnh hắn còn có một cái đuôi vướng víu.
Một giây trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-co-ho-ni/4603915/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.