Sau khi tỉnh dậy, Y Y lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn. Cô ấy đi du học nhiều năm mới về chỉ hơn một tháng, hôm nay bắt taxi đi gặp bạn cũ rồi lạc đường đến tận ngoại ô. Dù trên người chỉ trầy xước một ít nhưng chuyện lần này thật sự dọa cô ấy sợ chết khiếp. Thấy Trì Vĩ ra vào nghe xong vài cuộc điện thoại sắc mặt trầm tư, Y Y bám chặt cánh tay hắn nước mắt rưng rưng:
"Vĩ, em sợ lắm! Anh đừng đi đâu hết, ở lại đây với em có được không?"
Trì Vĩ theo thói quen đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ đang vùi trong vòm ngực mình, bỗng dưng có chút khựng lại. Hắn khẽ hắng giọng một tiếng, dịu dàng trấn an:
"Có anh ở đây đừng sợ, anh không định đi đâu cả."
Hắn tắt điện thoại ở bên cạnh trông chừng cô ấy suốt đêm.
***
Ngư Đường dùng hết những túi máu dự trữ trong bệnh viện cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm. Cô hôn mê hai ngày chỉ có dì Trần túc trực, khi tỉnh lại đã được chuyển đến phòng VIP của bệnh viện tư tốt nhất thành phố. Bác sĩ cầm tay nói với cô:
"Đứa bé... không giữ được."
"Nó khoảng 8 tuần tuổi..."
Ông ấy thở dài lặng lẽ bước đi.
Ngư Đường yếu ớt nhấc bàn tay ghim dây truyền nước áp lên chiếc bụng phẳng của mình xoa xoa.
Nơi này từng có một sinh linh bé bỏng sao?
Cô khép mắt lại lần đầu tiên trong cuộc đời nếm trải cảm giác gọi là "đau đến tê tâm, liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-cao-bien-rong-om-em-vao-long/2823273/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.