Trước cửa phòng bệnh, dì Trần bị đám vệ sĩ chặn lại không cho vào. Bà khổ sở giằng co, van nài hắn từ bên ngoài:
"Ông chủ, tiểu thư còn yếu lắm bác sĩ nói không thể để cô ấy chịu kích động được."
Lần đầu thấy Ngư Đường khóc thương tâm như thế tâm trạng tốt của hắn cũng bị cô làm xấu đi. Trì Vĩ ra khỏi phòng bỗng dừng lại một bước nghiêm nghị đối diện với dì Trần:
"Tôi vẫn chưa hỏi tội bà thì phải?"
"Tại sao bà dám làm trái ý tôi, đưa cô ấy ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ? Hả?"
Nghe hắn gằn giọng dì Trần giật bắn người, tà khí tỏa ra từ ánh mắt đó khiến bà cảm thấy ngạt thở. Bà sợ hãi đến nổi mặt mày trắng bệch ra, hai chân mềm nhũn, cả thân hình tròn trịa từ từ khụy xuống sàn.
"Ông chủ, tôi sai rồi... Tiểu thư Ngư Đường ba tháng không ra ngoài, tôi thấy cô ấy buồn chán mới mủi lòng đưa đi siêu thị với mình... Ông chủ... tôi... tôi xin lỗi... tôi biết sai rồi..."
"Nếu còn có lần sau, viện phí của con bà sẽ không được thanh toán nữa."
Hắn ném lại một ánh nhìn chết chóc rồi quay lưng bước đi.
"Vâng, Vâng! Tôi hiểu, tôi hiểu rồi thưa ông chủ."
Dì Trần gật đầu răm rắp, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa bà vẫn chưa dám ngẩng mặt lên.
***
Trì Vĩ trở về ngồi trước đống tài liệu trong phòng làm việc nhưng đầu óc chẳng thể tập trung được.
"CHẾT TIỆT!"
Hắn đứng lên gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-cao-bien-rong-om-em-vao-long/2823270/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.