Mỗi buổi trưa dì Trần đều mang theo hai phần cơm ghé qua căn nhà gỗ dưới chân núi. Tên gác cửa theo thói quen sẽ mở túi giữ nhiệt ra kiểm tra một lượt, hắn ngạc nhiên hỏi:
"Sao hôm nay thịnh soạn quá vậy?"
Bà thở dài đáp lại:
"Thằng bé ngốc trong kia suốt mấy ngày qua không ăn không uống gì cả còn đang bị thương nặng, tôi thấy tội nghiệp quá! Nghe chị nó nói lúc trước nó thích mấy món này nên tôi nấu xem sao."
"Chú ăn thử đi nếu hợp khẩu vị hôm khác tôi lại nấu cho."
Đợi hắn tự chọn lấy một phần, bà xách phần còn lại lên vén tấm màn che đi về phía căn phòng nhỏ trong cùng. Nghe tiếng bước chân Sa Thần sợ hãi ôm quyển truyện tranh cũ của mình nằm co ro sát vào mép tường. Cậu thiếu niên 16 tuổi trước khi bị bắt đến đây cũng chẳng cao lớn gì mấy, giờ càng xanh xao, èo uột như củ khoai bị bỏ quên trong đất lâu ngày.
Dì Trần đem mọi thứ bày biện ra bàn tiếp đó cẩn trọng nhìn trước ngó sau, từng bước tiến lại gần lay lay Sa Thần. Bà nhét vào bàn tay trái bị khuyết ngón trỏ của cậu một mảnh giấy.
"Suỵt!"
"Cái này là của chị cháu đó!"
Sa Thần vừa nghe nhắc đến chị gái thì ngồi dậy ngay, ngơ ngác hỏi:
"Đường... Đường?"
"Đường Đường... Ở đâu? Ở đâu?"
Đột nhiên cậu bé òa khóc, cơ thể gầy gò run lên bần bật làm cho dì Trần phát hoảng.
"Cháu nhớ Đường Đường... Huhuhu...!
Tên gác cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-cao-bien-rong-om-em-vao-long/2823260/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.