Hắn ta ném cho Trì Vĩ một khẩu súng, bình thản nói tiếp:
"Ngài chỉ có thể chọn một trong hai thôi, bắn chết cô ta thì ngài có thể lập tức mang vợ sắp cưới của mình rời khỏi đây, hoặc ngược lại."
*Cạch*
Lâm Trì Vĩ nghe xong hung bạo dí thẳng họng súng vào giữa trán Tế Hải, ngón cái thuần thục lên đạn, mắt hắn như muốn nứt ra giọng rít qua từng kẽ răng:
"Mẹ kiếp! Lũ khốn bọn mày mà dám đặt điều kiện với tao sao?"
Gã đàn ông đó vẫn không thu lại nụ cười cợt nhã trên môi, vẻ mặt còn có đôi ba phần thách thức:
"Ầy, trong này chỉ có một viên đạn thôi, tôi nghĩ là Lâm tổng nên tiết kiệm nó đi! Còn nếu ngài không ra tay với vợ được thì cứ để cho bọn tôi lo."
Hắn ta vừa dứt lời đột nhiên có thứ âm thanh chói tai rít lên, trên bầu trời bầy hải âu bay tán loạn. Trì Vĩ xoay đầu nhìn về hướng đó liền thấy đàn em của Tế Hải đang giật dây khởi động một cái máy cưa, mùi xăng bốc lên nồng nặc. Hắn ta vác cưa đến chổ của Tưởng Y Y dọa cô ta khóc thét.
"Các người... các người muốn làm gì? Vĩ ơi... cứu em... em sợ lắm... anh mau đưa em đi có được không?"
"Lúc bị cắt mất cái chân này tôi cũng sợ như cô vậy, tôi khóc còn to hơn cả cô mà chúng nó có tha cho tôi đâu? Đừng lo quá, đau một chút rồi mất cảm giác ngay ấy mà!"
Tế Hải vỗ đen đét lên bắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nui-cao-bien-rong-om-em-vao-long/2823255/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.